Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 90. Rút kiếm với Đế Cấp Cường Giả!

Chương 90. Rút kiếm với Đế Cấp Cường Giả!


Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhạc Kiếm Ly mặc một thân thanh sam, ôm trường kiếm trong ngực mà đứng lẳng lặng ở nơi đó.
Lúc nghe thấy bốn chữ “Ma Giáo Yêu Nhân”, con ngươi đang rũ xuống của nàng ta hiện lên một tia khó chịu.
Trần Uẩn Đạo lên tiếng hỏi:
- Nhạc thủ tịch, rốt cuộc thì chuyện thí luyện đã xảy ra chuyện gì? Có phải Tống Thanh Tùng đã bị Lý Nhiên giết chết hay không?
Giọng nói của hắn ta rất bình tĩnh và hòa nhã, nhưng lại mang theo một tia uy áp khó giải thích bằng lời được.
Nhạc Kiếm Ly ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Quả thật Tống Thanh Tùng đã chết trong trận thí luyện cuối cùng, nhưng chuyện này lại không có liên quan gì đến Lý Nhiên cả.
- Không phải Lý Nhiên sao?
Hạo Nguyệt tôn giả cau mày rồi nói:
- Vậy ngươi nói xem sao đồ đệ của ta lại chết được?
Nhạc Kiếm Ly nói:
- Trong vòng thí luyện cuối cùng, ba người bọn ta đã quyết chiến cùng với Yêu Thú Bổng Cơ, Tống Thanh Tùng bị Bổng Cơ đã cuồng hóa đánh chết tại chỗ, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Lời vừa nói ra, trong đại điện bỗng vang lên một trận tiếng kinh hô.
- Đào Ngột?
- Đây chính là hung thú thượng cổ đó!
- Bí cảnh này lại hung hiểm như thế sao?

Ngay cả Hạo Nguyệt tôn giả cũng lấy làm kinh hãi, hắn ta lắc đầu nói:
- Đào Ngột? Đó chính là hung thần thời cổ đó! Mặc dù có một tia huyết mạch nhưng cũng không phải là thứ mà Kim Đan Cảnh có thể chống lại được, hai người các ngươi làm sao mà sống sót được chứ?
Nhạc Kiếm Ly cười lạnh một tiếng, nàng ta hỏi ngược lại:
- Ngươi là nói bọn ta nên bồi táng cùng với Tống Thanh Tùng mới đúng hả?
Hô hấp của Hạo Nguyệt tôn giả cứng lại.
- Ta không có ý đó…
Nhạc Kiếm Ly nói:
- Sau khi ta và Lý Nhiên đã hoàn thành trận thí luyện cuối cùng xong thì hợp lực lại và kích sát Đào Ngột. Sau đó, hai người bọn ta đều là đèn đã cạn dầu, cuối cùng đường ai nấy đi.
Nàng ta nói lời này có thật có giả, khiến người ta rất khó tìm ra được sơ hở.
Con ngươi của Hạo Nguyệt tôn giả hơi lóe lên.
- Vậy sau khi các ngươi rời khỏi bí cảnh thì đã biến mất vài ngày, mấy ngày đó các người đã đi đâu?
Nhạc Kiếm Ly nhíu mày nói:
- Đây là chuyện riêng của ta, không cần thiết phải báo cáo với ngươi đâu nhỉ?
Con ngươi của Hạo Nguyệt tôn giả trở nên u ám.
- Không phải là ở cùng với Lý Nhiên đó chứ?
- Hạo Nguyệt!
Trưởng lão của Vạn Kiếm Các nổi giận mà nói:
- Ngươi đây là vu oan nói xấu, thực lực của đệ tử ngươi yếu kém, chết rồi cũng đừng có tạt nước bẩn lên trên người của Vạn Kiếm Các bọn ta chứ!
Hạo Nguyệt tôn giả vừa nghe thấy vậy thì lập tức nổi giận, hắn ta chắp tay về phía người ở trên đài kia.
- Chưởng môn, ta cho rằng cái chết của Thanh Tùng có điều kỳ quặc! Xin chưởng môn ra tay dò xét ký ức khi Nhạc Kiếm Ly rời khỏi, phơi bày chân tướng ra khắp thiên hạ.
Con ngươi của Nhạc Kiếm Ly trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Lỡ đâu nàng ta bị đối phương dò xét ký ức thì mọi chuyện đều xong đời rồi!
Trần Uẩn Đạo lên tiếng nói:
- Nhạc thủ tịch, chuyện này sẽ có thể chứng minh sự trong sạch của ngươi, ngươi có ý kiến gì hay không?
- Đương nhiên là có!
Giọng nói của Nhạc Kiếm Ly lạnh thấu xương.
- Tại sao ta cần phải chứng minh cho các ngươi thấy sự trong sạch của ta cơ chứ? Tiên Duyên đương nhiên là vô cùng hung hiểm, dựa vào cái gì mà người khác chết thì được, Tống Thanh Tùng hắn ta chết lại không được chứ hả?
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt trên đại điện đã yên tính lại.
Trần Uẩn Đạo lạnh nhạt nói:
- Bổn tọa chỉ muốn một chân tướng mà thôi.
- Ta đã nói chân tướng cho ngươi biết rồi!
Nhạc Kiếm Ly tức giận nói:
- Bởi vì đệ tử của tông môn ngươi chết rồi nên ngươi muốn dò xét trí nhớ của ta, nhìn thấu hết tất cả mọi thứ của ta không xót chút gì sao? Uy phong của Thần Đạo Cung các ngươi lớn thật đó, thật sự cho rằng Vạn Kiếm Các bọn ta là trái hồng mềm đấy à?
Thương Lang!
Nàng đẩy ngón cái, kiếm khí bắt đầu thổi quét ra.
Đối mặt với Đế Cấp Cường Giả mà lại hung hãn tột cùng!
Bỗng chốc, bầu không khí tràn đầy sát khí!
Mọi người đều trợn mắt hốc mồm mà nhìn một màn này.
Nhạc Kiếm Ly chẳng qua chỉ là Kim Đan mà thôi, thế mà nàng ta lại dám rút kiếm với Đế Cấp Cường Giả?
Chán sống rồi à!
Ngay cả trưởng lão của Vạn Kiếm Các cũng giật nảy mình, lão ta khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Uẩn Đạo tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt bị bóng đen bao trùm, không thấy rõ được vẻ mặt của hắn ta.
Một hồi lâu sau, hắn ta mới thản nhiên nói:
- Nhạc thủ tịch nói không sai, hành động này quả thật là không thích hợp, là bổn tọa đường đột rồi.
Sắc mặt của Hạo Nguyệt lập tức thay đổi.
Đúng lúc này, một tên đệ tử nhanh chóng chạy vào:
- Chưởng môn, có thư gửi tới cho ngài!
Trần Uẩn Đạo cau mày nói:
- Thư của ai mà làm ngươi phải hốt hoảng như vậy?
Đệ tử nhìn hai bên một chút, sau đó nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
- Là… là Lãnh Vô Yên gửi tới.
- Ai?
- Nữ ma đầu kia sao?
Trong đại sảnh lập tức náo động một trận.
Ngay cả Trần Uẩn Đạo luôn luôn bình tĩnh cũng đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất