Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 91. Pháp bảo: Khổn Tiên Thằng! (1)

Chương 91. Pháp bảo: Khổn Tiên Thằng! (1)


Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lãnh Vô Yên gửi thư cho bổn tọa? Đây… mau đem thư đến cho ta.
- Vâng.
Đệ tử vội vàng trình thư lên.
Trần Uẩn Đạo lấy một khối ngọc thạch ra, truyền linh lực vào trong đó rồi cẩn thận lắng nghe.
Sau đó, hắn ta chậm rãi ngồi lại lên ghế.
Hắn ta trầm mặc một hồi, sau đó mới nói:
- Nhạc thủ tịch, thiết nghĩ chắc rằng ngươi cũng sẽ không nói sạo, nếu đã như vậy thì việc này cũng không cần nhắc lại nữa đâu.
- Chưởng môn…
Vẻ mặt của Hạo Nguyệt trở nên nóng nảy.
Trần Uẩn Đạo giơ tay lên ngắt lời hắn ta:
- Tiễn các chư vị đồng bào của Vạn Kiếm Các xuống núi đi.
- Vâng.
Trưởng lão ở bên cạnh lên tiếng trả lời, sau đó chỉ dẫn cho đám người Nhạc Kiếm Ly rời khỏi đại điện.
Trong đại điện lại trở nên yên tĩnh.
Hạo Nguyệt tôn giả thấp giọng nói:
- Chưởng môn, cái chết của Thanh Tùng thật sự rất kỳ lạ…
Hắn ta cứ luôn cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Lý Nhiên!
Trần Uẩn Đạo lắc đầu nói:
- Nhưng ngươi cũng không có chứng cứ gì cả, cứ dừng ở đây đi!
- Còn nữa, chuyện ngươi muốn đối phó với Lý Nhiên đã truyền đến tai Lãnh Vô Yên rồi, bổn tọa khuyên ngươi hay là trở về tông môn bế quan đi, cố gắng đừng đi ra ngoài.
- Lãnh Vô Yên?
Giọng nói của Hạo Nguyệt tôn giả có hơi căng thẳng.
Tin tức này truyền đến tai nàng cũng quá nhanh rồi đó!
- Ta biết rồi…
Hạo Nguyệt tôn giả ủ rũ nói.

Đám người Nhạc Kiếm Ly đi thẳng một đường xuống chân núi.
Trưởng lão của Vạn Kiếm Các có chút nghĩ mà sợ nói:
- Kiếm Ly, vừa rồi ngươi thật sự là quá xúc động rồi đó, thế mà lại dám rút kiếm với Trần Uẩn Đạo!
Đó chính là Đế Cấp Cường Giả đấy, chỉ một đầu ngón tay thôi là hắn ta đã có thể diệt sát bọn họ luôn rồi!
Nhạc Kiếm Ly cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nói không sợ thì là giả.
Nhưng càng vào thời khắc như vậy càng phải liều mạng để có cơ hội sống sót. Nếu như quả thật bị Trần Uẩn Đạo nhìn ra cái gì thì đó mới là tai họa ngập đầu.
Lúc này, đệ tử của Thần Đạo Cung ở một bên tụ tập nói chuyện phiếm với nhau đã hấp dẫn sự chú ý của nàng ta.
- Các ngươi biết không, Tiêu Thanh Ca đã khôi phục tu vi rồi đó!
- Ta có nghe một vị thân thích bên trong Vô Ương Thành nói, quả thật là như vậy! Nhưng mà có liên quan gì đến tên Ma Tử Lý Nhiên kia đâu!
- Hả? Có liên quan gì đến tên Ma Đầu kia à?
- Tiêu Thanh Ca có hôn ước với Lý Nhiên, là Lý Nhiên dùng tiên tài Sinh Linh Quả để gắng gượng thay đổi thiên phú của nàng ta đó!
- Thật hay giả vậy?

Cánh tay cầm kiếm của Nhạc Kiếm Ly run rẩy một hồi.
- Thì ra hắn cướp Sinh Linh Quả của ta là để cho nữ nhân khác dùng!
- Ta ở đây liều mạng vì hắn, thế mà hắn lại đi tán gái ở bên ngoài…
- Tên đồ tử đáng chết này…
Nhạc Kiếm Ly cắn răng nghiến lợi nói:
- Trưởng lão, ngươi đi về trước đi, ta muốn đến nơi khác một chuyến.
Trưởng lão sửng sốt:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Vô Ương Thành!
- Một, hai, một, hai…
Trong bí địa của Lý gia.
Lý Nhiên đang khiêng Đãng Ma Thạch mà ngồi chồm hổm trên mặt đất… cả người hắn đều được huyết khí bao trùm, bắp thịt cuồn cuộn căng phồng lên, thân hình cao lớn hơn so trước đó một cái đầu, thậm chí còn lớn hơn nữa.
Đây chính là trạng thái sau khi đã mở ra Huyết Mạch Chi Lực.
Không cần dựa vào bất kỳ linh lực gì cả, sức mạnh của thân thể sẽ có thể có được sự tăng vọt về chất.
Lực lượng, tốc độ, năng lực khôi phục đều sẽ tăng cường mạnh mẽ, đồng thời cảm giác đau đớn cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều, sau đó hóa thân thành một hung thú hình người không biết mệt mỏi, không phải chịu sự đau đớn…
Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng phụ.
Ngay thời điểm thức tỉnh huyết mạch, dường như tư duy của Lý Nhiên đã bị quấy nhiễu đến mức trở nên càng táo bạo, càng nóng nảy hơn nữa.
Thời gian mở ra càng dài thì mức độ ảnh hưởng lại càng lớn.
Nếu như tròng trắng mắt hoàn toàn bị màu đỏ u ám xâm nhiễm thì hắn sẽ hoàn toàn mất đi thần chí, trong lòng chỉ còn lại sự xúc động đầy chết chóc mà thôi.
Rầm!
Lý Nhiên ném viên đá lớn đi, khiến cho toàn bộ bí địa bị chấn động đến mức phát ra tiếng vang to lớn.
Huyết quang trên người hắn dần dần tiêu tán đi, con ngươi màu đỏ nhạt cũng khôi phục lại như bình thường.
Trong lương đình.
Lý Vô Thường bắt chéo hai chân, lão ta đặt chén trà xuống:
- Một lát nữa nhớ lắp cửa lại cho ta đó.
- Biết rồi.
Lý Nhiên đi tới rồi ngồi xuống. Hắn cầm bình trà lên rồi đổ vào trong miệng mình.
- Uống chậm một chút đi! Ngưu Tước Mẫu Đan là Tiên Trà chính tông đấy!
Lý Vô Thường đau lòng nói.
Lý Nhiên khinh bỉ lườm lão ta một cái.
- Ta nói lão tổ tông à, ngươi cũng quá keo kiệt rồi đó, uống chút trà của ngươi thôi mà cũng không nỡ nữa.
- Hừ, cho rằng lão phu không biết ngươi đang nghĩ cái gì à?
Lý Vô Thường khinh bỉ nói:
- Ngày nào ngươi cũng chạy đến chỗ ta, không phải là muốn kiếm một chút bảo bối từ chỗ ta sao?
Lý Nhiên bị nhìn thấu, hắn không khỏi xấu hổ mà vò đầu cười.
- Dù sao thì ngươi cũng không ra ngoài được mà, không bằng đưa pháp bảo cho ta mượn dùng một chút, chờ ta đến kỳ độ kiếp rồi thì sẽ trả lại cho ngươi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất