Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 92. Pháp bảo: Khổn Tiên Thằng! (2)

Chương 92. Pháp bảo: Khổn Tiên Thằng! (2)


Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Mơ đẹp nhỉ, đến lúc đó ngươi không trả, ta tìm ai đòi?
Lý Vô Thường trợn trừng mắt một cái.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của Lý Nhiên, Lý Vô Thường vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Con ngươi của lão ta chuyển động một hồi, sau đó nói:
- Thôi vậy, nể mặt ngươi kiên trì như vậy, lão phu sẽ cho ngươi mượn một bộ pháp bảo.
Đôi mắt của Lý Nhiên sáng bừng lên:
- Bảo bối gì vậy?
Lý Vô Thường lật tay lại, trong tay lão ta lập tức xuất hiện một sợi dây thừng màu đỏ.
- Đây chính là Tiên Khí Khổn Tiên Thằng, sau khi sử dụng thì sẽ có thể tự động trói chặt kẻ địch lại, tốc độ cực kỳ nhanh! Trên thì trói Tiên Thần, dưới lại buộc Yêu Ma, cho dù có ở yên trong nhà thì nó vẫn là bảo bối giết người phóng hỏa rất tốt.
Lý Nhiên nhận lấy Khổn Tiên Thằng. Chỉ thấy bên trên lóe ra thần quang nhàn nhạt, loáng thoáng còn có cỗ mùi thơm lạ lùng truyền đến nữa.
Thoạt nhìn thật sự có hơi lợi hại đó.
- Được, cảm ơn ngài.
Lý Nhiên cũng không khách khí mà cất bảo bối đi, sau đó bèn chuồn mất.
Lý Vô Thường nhìn bóng lưng của hắn mà lắc đầu cười nói:
- Tên xú tiểu tử này…

Thật ra thì Lý Nhiên cũng rất bội phục vị Lão Tổ này.
Lão ta thân là Đế Cấp Cường Giả nhưng lại nguyện ý vì một câu tổ huấn mà cố thủ ở bí địa của Lý gia này suốt cả trăm năm.
Hắn tự đánh giá bản thân hắn không làm được như vậy.
- Thiếu Chủ.
- Tham kiến Thiếu Chủ.
Dọc theo đường đi, các đệ tử trong tộc nhìn thấy hắn đều vội vàng dừng lại, cúi đầu ân cần thăm hỏi.
Địa vị của hắn vốn đã rất cao rồi, bây giờ lại có thêm thân phận “Thiếu Chủ” này nữa, càng làm cho tất cả mọi người vừa kính trọng lại vừa sợ hãi hắn.
Vẻ mặt của Lý Nhiên rất lạnh nhạt, hắn đã tạo thành thói quen với điều này rồi.
Lúc này, một trận tiếng huyên náo truyền vào trong lỗ tai của hắn.
- Tên cẩu vật vô dụng, ngay cả một chậu nước mà cũng bưng không xong, ngươi sống còn có ý nghĩa gì nữa hả?
Chỉ thấy một tiểu cô nương tầm sáu bảy tuổi ngã lăn trên đất, trên người ướt nhẹp, mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước tí tách.
Một tên nam nhân hình như là quản gia đang chỉ tay về phía nàng mà chửi ầm lên.
- Thẩm gia đúng là một gia tộc ti tiện, từ trên xuống dưới đều là phế vật cả, chẳng trách đến gia tộc của mình mà cũng không bảo vệ được!
Vẻ mặt của tiểu cô nương rất hờ hững, nàng đứng dậy nhặt chậu nước lên, lẳng lặng nghe đối phương nhục mạ.
Hiển nhiên là đã cảm thấy chết lặng với chuyện này rồi.
Từ khi gia tộc bị chiếm đoạt thì loại nhục mạ và trách phạt như thế này đã trở thành chuyện hằng ngày rồi, thậm chí nàng còn cảm thấy cuộc sống của mình chính là như vậy.
Quản gia thấy nàng không nói lời nào, ngược lại càng tức giận hơn nữa.
- Ngươi câm rồi đúng không!
Nói xong, hắn ta còn giơ tay lên muốn đánh!
Soạt!
Tiểu cô nương nhắm mắt lại, nhưng lại không hề cảm nhận được sự đau đớn quen thuộc kia.
Lúc nàng mở mắt ra một lần nữa thì cả người đều ngẩn hết cả ra.
Chỉ thấy một bóng người cao to đang đứng ở trước mặt nàng, một tay cũng giữ chặt tay của tên quản gia kia.
- Ai vậy?
Quản gia cau mày quay đầu lại, kết quả vừa nhìn thấy người tới thì mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.
- Thiếu, Thiếu Chủ?
Lý Nhiên hỏi.
- Ngươi đang làm cái gì đây?
Quản gia cười nịnh nọt:
- Tiện nhân kia không nghe lời, tiểu nhân đang quản giáo nàng thôi.
- À.
Lý Nhiên nhíu mày nói:
- Nàng là tiện nhân, vậy ngươi thì là quý nhân rồi à?
- Hả?
Quản gia sửng sốt một chút, cứ cảm thấy như có gì đó không đúng lắm.
- Thiếu Chủ, nàng là tỳ nữ của Thẩm gia, quả thật thân phận rất thấp kém…
Răng rắc!
Còn chưa nói dứt lời thì cánh tay của hắn ta đã bị vặn thành hình bánh quai chèo, xương cốt gảy lìa đâm rách da thịt, nguyên cả một cánh tay cũng máu me đầm đìa!
- A… A… A!
Quản gia quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Ánh mắt của mọi người đều cực kỳ chấn động, ngay cả tiểu cô nương kia cũng lóe ra một tia nghi hoặc và khó hiểu trong mắt.
Lý Nhiên chán ghét mà xoa xoa tay, hắn thản nhiên nói:
- Câm miệng.
- Ưm… ưm…
Quản gia gắt gao cắn chặt tay trái, không dám phát ra một tiếng động nào nữa, nước mắt và nước mũi thi nhau chảy xuống.
Có thế nào thì hắn ta cũng nghĩ không thông được, hắn ta đã đắc tội với Thiếu Chủ khi nào vậy chứ?
Lý Nhiên nhìn tiểu cô nương ở trước mặt.
Mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, có chút giống như A Thấm, không khó để nhận ra đây là một mỹ nhân trong tương lai.
Khuôn mặt tròn vo, nhỏ nhắn lại còn có chút bụ bẩm, chỉ là đôi mắt kia lại vô cùng bình tĩnh mà hờ hững, cực kỳ không thích hợp với gương mặt của nàng.
Trên da thịt nàng có thể thấy rõ từng cục máu ứ đọng, đây đều là dấu vết sau khi chịu đòn để lại.
- Ngươi tên là gì?
Lý Nhiên hỏi.
Tiểu cô nương nhẹ giọng nói:
- Thẩm Nịnh.
- Thẩm Thấm là gì của ngươi?
- Là tỷ tỷ của ta.
- Quả nhiên…
Lý Nhiên suy nghĩ một chút rồi dò hỏi:
- Ngươi có thiên phú tu hành hay không?
Thẩm Nịnh lắc đầu, nàng thấp giọng nói:
- Người của Thẩm gia đều không xứng tu hành.
Lời nói phảng phất như là lẽ đương nhiên vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất