Âm Phủ Thần Thám

Chương 53: Lời thề công lý

Chương 53: Lời thề công lý


Nhìn thấy trên da người chết xuất hiện một chuỗi dấu chân mèo, tôi tiếp tục thổi váng bọt lên cánh tay phải, một đôi dấu chân mèo lại hiện ra.
Phát hiện này làm mọi người có mặt đều kinh sợ, La Vi Vi kỳ quái nói: "Ta nhớ, trong nhà nạn nhân không hề nuôi mèo, dâu chân này từ đâu mà ra?"
"E rằng đây chính là mấu chốt của vụ án." Tôi lóe lên một tia hi vọng.
"Không đúng, một loạt dấu chân mèo có thể nói lên điều gì được, không có khả năng một con mèo gây án chứ? Có lẽ đây chỉ là mèo nhà hàng xóm đi lạc sang thôi." La Vi Vi suy đoán.
Tôi chỉ dấu chân mèo nói: "Mọi người xem, dấu chân mèo này vô cùng sạch sẽ."
"Bản tính loài mèo chẳng phải là sạch sẽ sao? Trong nhà ta cũng nuôi mèo, bình thường nó cũng rất hay liếm chân mình." Vi Vi nói.
Hoàng Tiểu Đào chợt hiểu ra: "Tôi nghĩ ra rồi, lúc ấy nạn nhân máu me be bét, nhưng dấu chân này lại chẳng hề dính máu."
Tôi khẽ mỉm cười: "Rốt cuộc cũng có người hiểu ra."
La Vi Vi chưa chịu phục: "Có khi là lưu lại trước vụ án thì sao?"
Tôi giải thích: "Loạt dấu chân này là giẫm đạp lên người, cho thấy lúc đó người chết đã ngã xuống, bởi vậy nhất định là lưu lại sau khi nạn nhân đã chết. Trực giác mách bảo tôi, dấu chân này có liên quan trực tiếp tới vụ án."
La Vi Vi mặt vẫn tỏ ra không phục, tôi gọi mấy cảnh sát đứng đằng sau: "Ngớ ra làm gì, mau tới chụp ảnh lại." Đám cảnh sát vội cầm máy ảnh chạy tới.
Khám nghiệm tử thi xong, tôi rút trong ngực ra một xấp tiền vàng, chia làm ba, lấy một cái chậu bỏ vào hóa. Miệng đọc vãn sinh chú cho ba nạn nhân, sau đó thề: "Các vị, Tống Dương hôm nay lấy danh nghĩa tổ tiên đề hình quan Tống Từ, thề sẽ thay mấy người mình oan, hãy sớm đầu thai đi."
Vừa dứt lời, ngọn lửa trong chậu bị một ngọn gió cổ quái thổi lay động, thật giống như có thứ gì từ nới sâu xa về ứng lời tôi, La Vi Vi trợn mắt đứng nhìn.
Chẳng bao lâu, công tác lấy hình ảnh làm vật chứng đã xong, tôi bèn triệu tập tất cả cảnh sát trong tổ chuyên án tới. Chờ mọi người đến đông đủ, tôi nói với Tiểu Đào: "Hoàng cảnh đốc, tôi vượt quyền chút nhé."
Hoàng Tiểu Đào ngẩn người, kịp thời có phản ứng, cười cười: "Anh cứ tự nhiên phát hiệu lệnh đi, lần này tôi cũng không phải chỉ huy, ba người chúng tôi chỉ đi theo hỗ trợ anh thôi."
Tôi bảo bọn họ in hình dấu chân mèo ra, mỗi người một tờ, quay lại hiện trường vụ án điều tra một chút xem xung quanh có nhà ai nuôi mèo, hay là có mèo hoang qua lại so sánh dấu chân.
Thực ra tôi không đặt hi vọng vào manh mối này quá lớn, có điều lần này có lực lượng cảnh sát dưới quyền đông như vậy, không sử dụng thì lãng phí. Điều tra vụ án giống như là chải tóc vậy, lọc từng điểm từng điểm sẽ tìm ra manh mối.
Giao phó nhiệm vụ xong, tôi hỏi một cảnh sát: "Bạch Nhất Đao đâu?"
"Bạch ca về nhà rồi."
"Hắn thật to gan đấy. Bảo hắn lập tức quay lại, bằng không đừng ở trong tổ chuyên án này nữa." Tôi đùng đùng nổi giận quát lên.
Trải qua sự việc vừa rồi, những cảnh sát này đối với tôi cũng có vài phần kính sợ, tay cảnh sát kia liền nói sẽ lập tức điện cho Nhất Đao, tôi bảo mọi người giải tán trước đi.
Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Được đó, rất có phong cách quan lớn."
"Chưa ăn thịt heo không có nghĩa là không biết cách heo đi đứng." Tôi đáp
"Á à, anh có ý gì, ví tôi là heo?" Hoàng Tiểu Đào nói, giơ nắm đấm lên uy hiếp.
"Đừng đừng, tôi lỡ lời thôi." Tôi khoát tay lia lịa.
Tôi kéo cái chăn, phủ lên ba thi thể, quay qua La Vi Vi: "Phiền cô dẫn chúng tôi tới phòng tang chứng."
"Được, đi theo ta." La Vi Vi gật đầu.
Ra khỏi phòng giữ xác, cảm giác như vừa từ Bắc Cực trở về, Hoàng Tiểu Đào vừa cởi áo khoác vừa cảm khái: "Trời ạ, bên trong lạnh như nhà băng, làm nhân viên pháp y quả không dễ dàng."
"Đúng vậy, thường xuyên làm việc trong môi trường này, nhiều nhân viên pháp y còn mắc bệnh về xương khớp, phong thấp nữa." La Vi Vi đáp.
Tôi thầm nghĩ vậy là tốt rồi, thời xưa không có kỹ thuật ướp lạnh, thi thể chỉ có thể đặt ở trong phòng âm dưới đất, hoặc trong hầm trú ẩn, nhưng cũng không thể ngăn thi thể phân hủy. Trời nóng nực muốn chết, Ngõ Tác phải mặc trang phục che phủ toàn thân, mồ hôi đầm đìa, ruồi nhặng bay đầy mà nghiệm thi. Thường thường vì hít quá nhiều thi khí, nên mắc bệnh phổi, còn bệnh ngoài da thì không kể xiết, hoàn cảnh làm việc y như địa ngục vậy.
Đoàn người chúng tôi tới phòng tang chứng, La Vi Vi và người quản lý chào hỏi lẫn nhau, sau đó liền đi vào. Hoàng Tiểu Đào hơi thắc mắc: "Ở đây các người liệu có quản lý lỏng lẻo quá không? Một nơi quan trọng như vậy mà tùy tiện liền đi vào? Cũng không thèm nhìn thẻ cảnh sát?"
La Vi Vi đáp" "Đều là nhân viên nội bộ, sẽ không có ai ăn cắp vật chứng đâu."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Vậy cũng không được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vật chứng bị mất là việc rất phiền toái, ta đề nghị cô nên kiến nghị với cục trưởng đi."
La Vi Vi chẳng thèm để tâm, hờ hững đáp: "Biết rồi."
Phòng tang chứng là một căn phòng rất rộng, bên trong là những dãy kệ sắt, hệ thống thông gió khá tốt, rất khô ráo. La Vi Vi theo số thứ tự, tìm tới mấy vật chứng liên quan tới vụ án, những vật chứng này đều được đựng trong túi nilon, bên trên có dán nhãn.
Chúng tôi xem qua, đều là vật tùy thân của nạn nhân, điên thoại di động, ví tiền, quần áo các loại, còn có một số mảnh bát vỡ.
Tôi để ý thấy thiếu mấy số, hỏi La Vi Vi, cô ta nói: "Mấy thứ kia là hung khí, đang làm hóa nghiệm bên khoa giám định, các ngươi muốn xem thì đợi lát nữa ta dẫn đi."
"Tạm thời chưa cần." Tôi mở điện thoại di động lên xem, nạn nhân là thương nhân, sau khi chết ba ngày, nhận được khá nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tôi nói với Tiểu Đào: "Chúng ta giữ chiếc điện thoại di động này, nhờ người sàng lọc lại xem có manh mối nào không."
Hoàng Tiểu Đào nhận lấy, bỏ vào túi. Không còn gì khác, tôi quay qua hỏi Vi Vi: "Vụ án ba tháng trước, vật chứng cũng ở đây sao?"
"Ừ." La Vi Vi gật đầu.
Chúng tôi tới lần lượt kiểm tra các kệ tang vật, thời hạn công an cất giữ tang vật là 30 ngày, nhưng trong vụ án đó, cả nhà tử nạn, không có ai đến nhận lại cho nên những thứ này vẫn lưu ở đây.
Cảnh sát Võ Khúc đúng là chẳng ngại phiền toái, gom gần hết đồ trong nhà nạn nhân vào đây, còn có cả một con mèo cầu tài, đây mà cũng coi là vật chứng?
Tôi đếm số thứ tự, thấy không có thiếu sót ở giữa, liền nói với La Vi Vi: "Chúng ta tới hiện trường xem một chút đi."
"Ngươi nói vụ án nào?" La Vi Vi hỏi.
"Là cái vừa xem." Tôi nói.
"Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, ngươi muốn xem thì..." La Vi Vi đột nhiên đỏ mặt, chắc là nhớ ra đánh cược giữa chúng tôi, cô ta phải làm tài xế miễn phí: "Ta đưa các người đi."
Hoàng Tiểu Đào nhìn đồng hồ: "Bây giờ là 10h sáng, chờ trưa nay xong chuyện, ta mời mọi người đi ăn vịt quay."
"Cô đúng là nói được làm được." Tôi khen.
"Đương nhiên, tôi là con người nhất ngôn cửu đỉnh." Hoàng Tiểu Đào cười, đột nhiên chú ý tới Vương Đại Lý nãy giờ chỉ im lặng: "Ồ, Đại Lý, nghe tới vịt quay mà không có phản ứng, quá khác thường đi."
Vương Đại Lý vừa mở miệng, tôi phát hiện giọng nói của hắn đã khàn đặc: "Dương tử, hình như ta bị cảm rồi."
"Nhất định là do vừa rồi ở trong phòng giữ xác, hay ngươi đi nghỉ ngơi đi." Tôi nói.
"Được, ta đi tìm khách sạn ngủ một giấc, hôm nay không đi theo các người nữa." Vương Đại Lý gật đầu.
Hoàng Tiểu Đào hỏi La Vi Vi: "Chúng ta đi từ xa tới, bên này không sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn ta à?"
La Vi Vi trả lời: "Để ta hỏi tổ trưởng xem."
Chúng tôi rời phòng tang chứng, vì mang cái điện thoại đi, nên quản lý phòng viết một tờ đơn, hơn nữa sắp phải đi hiện trường nên La Vi Vi mang luôn một chìa khóa phòng tang chứng theo.
Một lát sau, Liêu tổ trưởng đã tới, ái ngại nói: "Ai za, thật là đón tiếp không chu đáo, vừa rồi giám đốc có dặn bảo tôi sắp xếp một nhà khách, bây giờ tôi dẫn mọi người đi."
"Không cần, chúng tôi còn phải tới hiện trường một chuyến, ông dẫn anh bạn Vương Đại Lý này đi được rồi." Tiểu Đào khoát tay.
Tôi bảo Tiểu Đào xuống trước lấy xe, còn mình dẫn Đại Lý đi theo Liêu tổ trưởng tới nhà khách, trên đường tiện mua cho hắn ít thuốc cảm. Liêu tổ trưởng tìm một nhà khách tương đối đắt đỏ, hỏi chúng tôi muốn ở mấy phòng?
Vương Đại Lý bị cảm, khả năng sẽ còn sốt, cần có người chăm sóc; Tiểu Đào và Vương thúc chắc chắn không thể chung phòng rồi, tôi liền nói ba cái.
Thuê phòng xong, tôi đưa Đại Lý lên, đun nước nóng cho hắn, bảo hắn nghỉ ngơi một chút. Vương Đại Lý bơ phờ nói: "Haiz, lần này ta làm vướng chân, ngươi còn phải chiếu cố, thật ngại quá."
"Nói mấy lời khách khí này làm gì. Phải rồi, mũi ngươi có bị nghẹt không?" Tôi hỏi.
Vương Đại Lý gật đầu. Tôi lấy một viên tô hợp hương hoàn đưa cho hắn, bảo hắn ngậm. Đại Lý bỏ vào miệng, đột nhiên hắn như người bệnh sắp chết vùng dậy: "Mẹ nó, Dương tử, đây là thuốc gì, thật thoải mái, nháy mắt mũi đã thông."
Tôi giải thích qua cho hắn, Vương Đại Lý không ngừng khen ngợi: "Viên thuốc này quá linh nghiệm, hay là sau khi tốt nghiệp, hai ta xin cái chứng nhận độc quyền bán loại thuốc này, đảm bảo hái ra tiền."
Tôi suy nghĩ một chút, chủ ý này cũng không tệ!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất