Bá Võ

Chương 389: Nhân nghĩa song toàn (2)

Chương 389: Nhân nghĩa song toàn (2)

Cùng lúc đó, số lượng cây đuốc ở trên bến tàu phía đông thành đã tăng lên đến bảy ngàn, khiến cho bốn trăm chiếc thuyền trên sông đều được chiếu sáng choang.
Nhân số mà Thiết Kỳ Bang động viên đã lên đến ba vạn người.
Thiết Cuồng Nhân biết Sở Hi Thanh đã đánh tan quận quân Tây Sơn.
Lúc này, trấn Tây Sơn như một trái đào mật, hái dễ như trở bàn tay.
Thiết Cuồng Nhân lại càng cảnh giác hơn.
Hắn nhất định phải đề phòng đám thế gia vọng tộc ở trong thành đang có ý định nhúng tay vào.
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch không có tâm tư ăn uống, hắn đứng ở phái đông của lương đình, nói với vẻ suy tư: “Ta không ngờ tiểu Sở sẽ chuyển đường đến Anh Ma Cốc, đây quả thật là diệu, dựa theo kế hoạch của tiểu Sở, Lưu Định Đường nhất định phải chết. Tuy nhiên, hành vi này của tiểu Sở đã đạp trúng ‘trứng’ của vị Thẩm quận úy kia. Điều ta lo lắng bây giờ là Thẩm gia cá chết lưới rách.”
“Vậy thì phải xem bọn họ có can đảm để ngọc đá cùng vỡ hay không.” Thiết Cuồng Nhân gắp một cái móng heo, vừa gặm vừa mở miệng cười nói: “Nếu Thẩm Chu thật sự để binh lính ra khỏi thành, vậy đơn giản chính là một trận dân biến, ta chưa chắc đã chết, nhưng Thẩm gia thì chết chắc.”
Lâm Thạch nghe vậy thì cũng bừng tỉnh.
Thời gian Thẩm gia quật khởi ở quận Tú Thủy này, chỉ sớm hơn Long gia có hai trăm năm.
Thế lực gia tộc của quận úy Thẩm Chu còn kém xa Thượng Quan gia.
Vì cái chức quận úy quận Tú Thủy này, Thẩm gia phải bỏ trên trăm lượng bạc mỗi năm để hối hộ thượng quan, đảm bảo địa vị.
Một khi quận Tú Thủy có ‘dân biến’, thì bản thân Thẩm Chu, thậm chí là toàn bộ quan trường quận Tú Thủy đều sẽ bị triều đình khiển trách.
Đây là cái giá mà Thẩm gia không chịu nổi.
Tất nhiên, Thiết Cuồng Nhân và Thiết Kỳ Bang cũng không chiếm được lợi lộc gì.
Có điều, một nhân vật giang hồ như hắn, có ai mà không cõng mấy cái tội nặng trên người chứ? Lại cõng thêm một tội kích động dân biến nữa thì cũng không quan hệ gì.
Nếu như làm Thiết Cuồng Nhân tức giận thật, vậy hắn trực tiếp giết quan tạo phản.
Chỉ cần sống sót vài năm mà không có chuyện gì, thì triều đình sẽ chiêu an, lắc mình biến hóa thành tướng quân của triều đình.
“Bởi vậy, ta đang lo là hắn sẽ nhìn cơn giận này xuống.”
Lâm Thạch hít một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Chức quận úy, chưởng khống tất cả quân sự và binh lính trong quận, trong quận có 34.000 binh sĩ, còn có ba ngàn thủy sư, tất cả đều nằm dưới quyền của hắn.”
“Nếu như hắn quyết tâm gây sự với Thiết Kỳ Bang thì rất phiền phức. Còn cả đám thế gia vọng tộc ở trong quận nữa, bọn họ sẽ càng cảnh giác với Thiết Kỳ Bang chúng ta hơn. . .”
Thiết Cuồng Nhân mỉm cười, hắn cầm một cái khăn lông lên lau miệng, sau đó đi đến góc nam ở lương đình, nhìn về phía tường thành ở xa xa.
“Lão Lâm, ngươi không cần buồn lo vô cớ.” Thiết Cuồng Nhân hơi mỉm cười, phản đối: “Trong hai năm nay, Thẩm gia vẫn luôn âm thầm làm khó dễ Thiết Kỳ Bang chúng ta, nhiều lần hỗ trợ Hải Thanh Bang và Long gia, tưởng Thiết mỗ không biết tức giận sao?”
“Như bây giờ rất tốt, không cần nể mặt mũi, ta lại có thể ra tay với Thẩm gia. Loại người như vậy, nếu như không thể giải quyết sớm, bỏ mặc bọn họ âm thầm chọc đao thì mới là phiền phức.”
“Kỳ chủ!” Lâm Thách hơi cau mày: “Ta biết ngươi không sợ Thẩm gia, nhưng nếu mà như vậy, chỉ sợ Thiết Kỳ Bang chúng ta sẽ trở thành kẻ địch của cả quận.”
“Là cả địch của cả quận thì thế nào?” Thiết Cuồng Nhân chắp tay sau lưng, thân thể lù lù như núi, trong lời nói còn ngậm lấy vô cùng tự tin: “Thiết mỗ vẫn luôn không để bọn họ vào mắt, nếu như ngay cả đám chó giữ nhà ở quận Tú Thủy này mà ta còn không đánh phục, thì tương lai làm sao bao phủ cả thượng hạ du, làm sao trở thành chủ của cả một con sông? Lão Lâm, huynh đệ chúng ta sớm muộn gì cũng phải đấu với bọn họ.”
Hắn hơi ngửa đầu, nhìn về phía Thẩm Chu ở trên đầu tường, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Vị như vị Thẩm quận úy này dám đi ra khỏi thành, như vậy thì hắn sẽ rất bội phục lòng can đảm của người này.
Sau đó, trong vòng một canh giờ, hắn chắc chắn sẽ đánh chết Thẩm Chu!
. . .
Cùng thời gian đó, Lưu Định Đường đang ở cách Anh Ma Cốc ba mươi bảy dặm, hắn đã hoàn toàn kinh hãi.
Hắn đã nhận được tin tức 3500 quận quân Tây Sơn bị ba người của Thiết Kỳ Bang đánh bại.
Điều này khiến cho Lưu Định Đường cảm thấy rất khó tin, rồi lại tức giận đến mức không nhịn được mà chửi ầm lên.
Quận quân Tây Sơn tốt xấu gì cũng là binh lính của triều đình ở địa phương, làm sao lại vô dụng và phế vật đến trình độ này?
Tận 3500 người, lại bị một tên Thiết Ngưu – Giả Đại Lực, và hai thiếu nam thiếu nữ miệng còn mùi sữa đánh bại?
Có người nói chủ yếu là dựa vào vị thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh xếp thứ 60 trên Thanh Vân Bảng kia.
Một mình thiếu niên này có thể chống đỡ ngàn quân, áp đảo hơn ngàn giáp sĩ, chém giết hai vị thất phẩm, lại đánh một người trọng thương. . .


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất