Bá Võ

Chương 390: Nhân nghĩa song toàn (3)

Chương 390: Nhân nghĩa song toàn (3)

Lưu Định Đường chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, thiên kiêu xếp thứ 60 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng lại có thể mạnh như vậy sao?
Tuy nhiên, quận quân Tây Sơn thất bại đã là sự thật.
Điều duy nhất khiến cho Lưu Định Đường vui mừng chính là, hắn không muốn tổn thất nhân thủ, cho nên đã cố tình kéo dài thời gian xuất binh, chỉ chờ quận quân Tây Sơn phá địch.
Lúc này, binh mã của hắn vẫn còn cách Anh Ma Cốc một đoạn.
“Lui binh!”
Lưu Định Đường nhìn đám khói lửa ở trong Anh Ma Cốc phía trước với vẻ âm lãnh.
Lại liếc mắt nhìn tộc lão của Thẩm gia đang có sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh, sau đó dứt khoát quay người nói: “Đằng sau chuyển thành đằng trước, dùng hết tốc độ để trở về trấn Tây Sơn. Lại bảo mấy thám mã đi thông báo cho đám thợ săn trên Tây Sơn, để tất cả bọn họ đến trấn Tây Sơn chờ lệnh.”
Lúc này, thậm chí hắn còn có một loại xúc động muốn bỏ đám bang chúng này lại đây, một mình chạy trở về trấn Tây Sơn.
Tuy nhiên, đây tuyệt đối không phải là thượng sách, nếu như hắn không còn đám thủ hạ này, thì dù có trở về trấn Tây Sơn, hắn cũng không ép được đám thợ săn kia, cuối cùng vẫn là kết cục bại vong.
Cũng không phải là Lưu Định Đường không thể bỏ chạy một mình, mà là hắn tiếc nuối đám sản nghiệp mà mình đã kinh doanh nhiều năm, cũng tiếc nuối những vinh hoa phú quý của mình ở trấn Tây Sơn.
Lưu Định Đường suy tư một lát, liền cho rằng mình vẫn còn cơ hội.
Thẩm gia nhất định sẽ không muốn nhìn thấy hắn bại vong, không muốn nhìn thấy trấn Tây Sơn này rơi vào tay Thiết Kỳ Bang.
Tuy nhiên, khi hơn một ngàn người dưới trướng hắn đi đến một đoạn đường núi quanh co như ruột dê, phía trước của bọn họ bỗng nhiên vang lên những tiếng ầm ầm.
Bóng người của Thiết Ngưu – Giả Đại Lực rơi từ trên không xuống như sao băng, nện ra một cái hố sâu ở con đường phía trước bọn họ.
Vị này đứng thẳng lên, mỉm cười về phía Lưu Định Đường, để lộ ra một hàm răng trắng bóc.
Cuối cùng cũng coi như là không đến muộn, ngăn cản tên này chạy về trấn Tây Sơn, trận chiến này. . . đại cục đã định!
Sắc mặt Lưu Định Đường thì lại tái mét: “Bắn cung, bắn chết hắn!”
Dưới trướng hắn không những có hai trăm cung tiễn thủ, mà còn có năm trăm thợ săn đến từ Tây Sơn.
Đám thợ săn này không ai là không tinh thông cung nỏ, có thể kéo cung lớn mười thạch.
Theo một tiếng ra lệnh của Lưu Định Đường, ròng rã bảy trăm mũi tên dày đặc bay thẳng về phía Giả Đại Lực.
Giả Đại Lực nhận ra đám thợ săn Tây Sơn kia chỉ qua loa đại khái, không chỉ không chính xác mà còn không có sức mạnh.
Tuy nhiên, một mảnh mưa tên tối om om bắn đến, vẫn có uy thế cực kỳ kinh người, so với mưa tên của quận quân Tây Sơn thì còn đáng sợ hơn.
Hắn đạp chân một cái, bóng người liên tục lùi về phía sau, cuối cùng tìm thấy một khối đá cực lớn để làm công sự. Sau đó vung trọng kiếm lên, lấy lực lượng nguyên từ để quấy nhiều mưa tên.
Đây cũng là cách hắn chống đỡ mưa tên của quận quân Tây Sơn, tuy rằng tốc độ múa kiếm không nhanh, nhưng có thể quét sạch tám phần mười mưa tên.
Giả Đại Lực quan tâm nhất chính là những mũi tên lớn có sức sát thương mạnh mẽ kia.
Còn về đám còn lại. . . Giả Đại Lực cũng lười quan tâm.
Nếu các ngươi có thể bắn xuyên Hỗn Nguyên Thiết Giáp Công, bắn chết ta, vậy thì coi như các ngươi thắng!
Mà sau khi ba cơn mưa tên qua đi, Lưu Định Đường không thể không bảo đám thủ hạ dừng lại.
Chỉ vì tám trăm tinh nhuệ của Tuyển Phong Đường đã kết thành trận, xuất hiện ở phía sau hắn. Sau lưng đám Tuyển Phong Đường còn có hơn một trăm thanh niên trai tráng, tuy rằng quần áo của bọn họ lam lũ, vẻ mặt suy yếu, nhưng lại tràn đầy hung hãn.
Bọn họ và Giả Đại Lực ở phía trước, hình thành một thế gọng kìm.
Nội tâm của Lưu Định Đường đã chìm vào đáy cốc, trong lồng ngực dâng lên một trận sợ hãi và lạnh lẽo, hắn cũng đã ý thức được là tử vong đang đến gần.
“Chúng ta lên núi!”
Lưu Định Đường liếc mắt nhìn hai bên, hai đó chuyển mắt nhìn về phía gò núi ở bên trái.
Nơi này không chỉ có địa hình hiểm trở, không có cây cỏ gì, trên đỉnh núi của có một con suối.
Hắn có thể thủ ở chỗ này, thủ đến khi viện quân của quận úy Thẩm Chu đến. . .
Bởi vậy, hai khắc thời gian sau, khi huynh muội Sở Hi Thanh đến thì chiến sự ở gò núi vô danh kia vẫn còn đang tiếp diễn.
Thiết Kỳ Bang chiếm ưu thế rõ ràng, chặn đứng 1400 người của Tây Sơn Đường ở trên đỉnh núi, nhưng lại không thể nào bắt được bọn họ.
Cuối cùng, Tuyển Phong Đường không muốn thương vong quá nhiều, chỉ có thể dựa vào Giả Đại Lực và một đám cao thủ thất phẩm mạnh mẽ tấn công về phía đỉnh núi.
Vấn đề là Lưu Định Đường mang rất nhiều mũi tên, cao thủ thất phẩm dưới trướng cũng có tận chín người, lại mượn địa hình ở nơi này, để đẩy lui đám người Giả Đại Lực.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất