Bá Võ

Chương 464: San bằng Văn gia bảo

Chương 464: San bằng Văn gia bảo

Quận Tú Thủy, Thính Hương thủy tạ ở sân sau đại trạch của Thượng Quan gia.
Thượng Quan Thần Hạo đang thêu hoa ở đây.
Tay phải hắn cầm một mảnh tơ lụa, tay trái bằng sắt thép của hắn thì xâu kim luồn chỉ, thế mà hắn lại thêu cực kỳ linh hoạt và chính xác.
Không lâu sau, một đóa hoa sen rất sống động đã xuất hiện trên tơ lụa.
Long Hành ở đối diện nhìn cảnh này, trong mắt không khỏi hiện lên ý bội phục.
Hắn biết Thượng Quan Thần Hạo đang dùng cách thêu hoa để luyện tập, cố gắng khống chế cánh tay trái bằng sắt thép này, độ linh hoạt và chính xác của cánh tay trái này bây giờ, đã không kém gì với cánh tay thật.
Ảnh hưởng của việc cụt tay với Thượng Quan Thần Hạo càng ngày càng nhỏ, thậm chí hắn còn có thể mượn cái cánh tay pháp khí ngũ phẩm này để trở nên mạnh mẽ hơn.
“Đã không còn sớm nữa rồi.”
Thượng Quan Thần Hạo bỗng nhiên dừng động tác, nhìn về bầu trời phía đông, hắn đón ánh mặt trời, híp mắt nói: “Sở Hi Thanh đã xuất binh chưa?”
Đuôi lông mày của Long Hành nhếch lên: “Không rõ nữa, nhưng đêm hôm qua, Sở Hi Thanh đã triệu hồi tất cả bang chúng dọc tuyến kênh đào trở về trấn Tây Sơn rồi. Tất cả đàn chủ và phó đàn chủ của Tây Sơn Đường cũng tập trung ở đại trạch Sở gia của hắn. Ta đoán là sáng sớm hôm nay hắn sẽ xuất binh, đương nhiên cũng có khả năng là lâm trận sợ chiến.”
Long Hành nói đến đây, chợt nở nụ cười tiêu sái, hắn đưa tay pha trà cho Thượng Quan Thần Hạo: “Thật ra thì hôm nay hắn có tấn công Văn gia bảo hay không cũng không sao, từ khi người này tiếp nhận chức hương chính của Tây Sơn, thì kết cục của hắn đã được định đoạt rồi, Thượng Quan gia chủ cần gì phải để ý nhiều như vậy?”
Nếu như Sở Hi Thanh xuất binh Văn gia bảo, tự nhiên sẽ thất bại tại nơi đó.
Nếu như người này lâm trận sợ chiến, rùa rụt cổ trốn ở trong trấn Tây Sơn không ra. Như vậy năm mươi vạn thạch thuế ruộng, ba mươi mốt vạn thuế đầu người, tất cả sẽ do một mình Sở Hi Thanh gánh chịu.
Đến khi đó, nha môn quận sẽ có thể quang minh chính đại, lấy ruộng đất trong tay của Sở Hi Thanh, nhờ đó là sở hữu con kênh đào kia.
Còn về phần mấy thế gia đại tộc bên Lâm Hải. . .Chỉ cần Tú Thủy bọn họ chịu đưa một ít cổ phần, thì cũng không có gì cả. Làm ăn với ai mà không phải làm ăn?
Theo Long Hành, Sở Hi Thanh tiếp nhận chức vị hương chính của Lưu Định Đường, chính là một nét bút hỏng.
Tuy rằng nó có thể giúp Sở Hi Thanh khống chế địa phương dễ hơn, có thể khống chế cả Tây Sơn, thậm chí có thể cho bang chúng dưới trướng một ít thân phận chính thức, có thể nói là rất tiện lợi.
Nhưng hành động này của Sở Hi Thanh cũng mang lại hậu hoạn cho bản thân hắn.
Lưu Định Đường có thể ngồi vững cái chức hương chính kia, là do quận úy Thẩm Chu và quận quân ủng hộ, những địa chủ cường hào địa phương kia cũng cho Thẩm gia mặt mũi.
Sở Hi Thanh chỉ là một tên dân đen, dựa vào đâu để đám thợ săn Tây Sơn và địa chủ cường hào địa phương nghe lời?
Thượng Quan Thần Hạo lại ngưng mắt, nhìn cánh tay trái của mình: “Nhưng ta không cam lòng, không lấy tính mạng của kẻ này, ta sẽ thấy không viên mãn.”
Long Hành tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn cũng không cam lòng.
Tuy rằng hắn và Long Thắng không có quá nhiều tình cảm, nhưng dù sao đó cũng là đệ đệ của hắn.
Khóe môi Long Hành hơi cong lên: “Thượng Quan gia chủ yên tâm, việc này ta đã có sắp xếp. Đợi đến kỳ hạn một tháng, quan phủ có thể lấy tội danh thu thuế bất lực để lùng bắt người này, đến khi đó ta và ngươi sẽ có một câu trả lời.”
Thu thuế bất lực, tội danh này tất nhiên không đáng chết, nhiều nhất là bị tịch thu gia sản, đi đầy biên cảnh.
Nhưng một khi có tội danh này, thì bọn họ sẽ có vô số cơ hội để ra tay với Sở Hi Thanh.
Hơn nữa, còn có thể để cho Vô Tướng Thần Tông không nói được gì. . .
Cũng đúng lúc này, vẻ mặt Long Hành bỗng nhiên hơi động, tiếp nhận một tấm tin phù bay vào từ ngoài cửa sổ.
Sau khi hắn xem qua nội dung, mi mắt liền nhếch lên, hiện ra một tia ý cười: “Sở Hi Thanh đã xuất binh từ Tây Sơn vào nửa khắc trước, toàn bộ 700 người của Tây Sơn Đường đã xuất phát đi về phía Văn gia bảo.”
“Tốt!”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Thượng Quan Thần Hạo, rốt cuộc cũng hiện lên một vệt ý cười.
Hắn thả tơ lụa trong tay xuống, trong mắt lộ ra vẻ oán độc và thù hận đến cực hạn: “Phân phó xuống! Ta không hi vọng nhìn thấy Sở Hi Thanh sống sót rời khỏi Văn gia bảo.”
“Hắn không đi được!” Vẻ mặt Long Hành hờ hững, giọng nói lạnh như băng.
Trận chiến ngày hôm nay, quận quân Tây Sơn, Văn gia bảo, Vân Hạc sơn trang, cộng thêm Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại, tổng cộng có chín vị lục phẩm hạ, ba mươi lăm vị thất phẩm, còn có năm ngàn chiến sĩ tinh nhuệ.
Hắn lấy cái gì để đi ra khỏi Văn gia bảo, chỉ bằng đám người ô hợp mà Tây Sơn Đường mới mời chào sao?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất