Bá Võ

Chương 466: San bằng Văn gia bảo (3)

Chương 466: San bằng Văn gia bảo (3)

“Không đúng!”
Con ngươi Vân Hạc Đao – Ân Dương co rút lại: “Là Hỏa chân ý! Con Toan Nghê kia có ít nhất Hỏa chân ý tầng tám!”
Cái Hàng Thần Thuật này đâu chỉ là cả hình lẫn thần? Quả thực là mời linh của Toan Nghê xuống thế gian mà!
Người vừa mới thi triển Hàng Thần Thuật, dường như chỉ là một thuật tu bát phẩm?
Tây Sơn Đường của Sở Hi Thanh lại có một thuật sư thiên tài như vậy?
Ân Dương sững sờ trong chốc lát, liền đi đến trước lỗ châu mai, cúi đầu gào thét: “Các ngươi còn chờ cái gì? Tất cả thuật sư đi dập lửa cho ta! Đám người còn lại, mau đi gánh nước dập lửa. . .”
Văn Thiên Tài cung dưỡng sáu vị thuật sư bát phẩm ở trong Văn gia bảo, Thẩm gia cũng điều ba vị đến trợ giúp.
Đám người này bắt đầu thi triển pháp thuật, lập tức triệu hồi ra một con thủy long cực lớn, dài đến hơn ba mươi trượng, to bằng bốn cái chậu nước.
Con thủy long này xong lên cửa bảo, sau đó lập tức kích thích ra vô số hơi nước, toàn bộ ổ bảo đều có sương trắng bốc hơi, chúng bắt đầu lan tràn ra bốn phía dưới sự ảnh hưởng của cuồng phong.
Sắc mặt Ân Dương lại có hơi khó coi.
Vì đám nước này nên ngọn lửa trên cửa lớn bằng hắc thiết kia đã hơi tắt, nhưng do cửa sắt thì hạ nhiệt độ quá nhanh, mặt ngoài đã xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt.
Có điều, thứ làm cho Ân Dương lo lắng chính là, chỉ vẻn vẹn một chớp mắt sau, làn mưa tên Bạo Viêm thứ hai của Tây Sơn Đường đã bay đến, cửa lớn không chỉ bị ngọn lửa thiêu đốt lần nữa, mà con thần thú Toan Nghê kia còn làm cho hơi nước ở xung quanh bắt đầu hóa lửa thiêu đốt.
“Cái cổng này không chịu được nữa.”
Sắc mặt Ân Dương hơi trắng: “Thuật sư này rất tài giỏi, Văn huynh có thể tập hợp tráng đinh, kết trận ở sau cửa để ngăn địch!’
Lúc này, đám thuật sư kia đã triệu hồi ra con thủy long thứ hai, rồi khống chế nó nhào lên cửa bảo.
Một cái chớp mắt tiếp theo, cánh cổng lớn bằng hắc thiết tinh luyện kia đã nứt ầm ầm rồi vỡ ra, hóa thành từng miếng từng miếng sắt thép rồi rơi rụng.
Ân Dương cũng đã đoán được chuyện này rồi.
Cho nên hắn không có ngăn cản, dù đám thuật sư này không dùng thủy long dập lửa, thì cửa sắt cũng sẽ bị hòa tan thôi.
Hơn nữa, khí thế của con Hỏa thú Toan Nghê kia rất kinh người, nếu như không áp chế hỏa thế của nó, vậy ngọn lửa ngập trời này sẽ nuốt toàn bộ ổ bảo, như vậy còn phiền phức hơn.
Sắc mặt Văn Thiên Tài thì lại là một mảnh tái nhợt: “Trang Nguyên! Ngươi dẫn hai trăm gia tướng, ngăn cản ở cổng thao trường cho ta. Cần phải là người tinh nhuệ nhất, chặn giết bọn họ cho ta! Những người còn lại đều lên tường cho ta, bắn chết bọn họ cho ta!’
Trang Nguyên là thủ tịch gia tướng của Văn gia, tu vị thất phẩm thượng.
Người này nghe lệnh, lúc này liền điểm danh một đám gia binh tinh nhuệ của Văn gia, kết trận ở phía sau cổng lớn.
Trên tường và các lầu quan sát ở bốn phía bên trong bảo, còn có hơn 600 người đang cầm cung nỏ, vẻ mặt nghiêm túc, sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Văn Thiên Tài thì nắm chặt hai tay, nện thẳng vào tường trong lỗ châu mai: “Muốn san bằng Văn gia bảo của ta, bọn họ nằm mơ!”
Hắn còn có ba trăm tay cung và ba trăm tay nỏ, tất cả đều được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Dù cho Tây Sơn Đường có đánh vào trong bảo, thì hắn cũng có thể bắn chết hết đám tạp chủng này ở trong thạch bảo.
Lúc này, ở bên ngoài ổ bảo, Lỗ Bình Nguyên đang trố mắt ngoác mồm.
Hai lớp cửa dầy cộm nặng nề rắn chắc như tường đồng vách sắt không gì phá nổi kia, thế mà lại bị thiêu hủy như vậy? Thời gian còn chưa đến năm mươi cái hô hấp!
Thần thú Toan Nghê của Sở tiểu muội lại lợi hại như vậy sao?
Vị Sở tiểu muội này còn trẻ tuổi, bình thường nàng cũng ốm yếu như huynh trưởng của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, gầy yếu đến mức tựa như gió thổi là phải bay đi.
Nếu như trong mắt của nàng không có một cỗ anh khí ác liệt kia, thì dáng vẻ của nàng không khác gì các tiểu thư khuê tú ốm yếu luôn ru rú trong phòng cả.
Lỗ Bình Nguyên không thể ngờ được, cô bé này lại có pháp thuật lợi hại như vậy.
Đôi huynh muội Sở gia này, rõ ràng là thiên tài vạn người chưa chắc có một. . .
Tuy nhiên, tình hình tiếp theo vẫn còn rất nguy hiểm.
Bên trong bảo có bốn vị lục phẩm hạ, hai nhà Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao – Ân Dương bắt tay liên thủ, tổng cộng có mười mấy tên thất phẩm, có thể nói tòa ổ bảo này vững như Thái Sơn.
Trừ phi Sở Hi Thanh lui binh ngay bây giờ, thì mới có một đường sinh cơ.
Sở Hi Thanh không biết tâm tư của vị đàn chủ đàn chữ Nguyên ở bên cạnh.
Hắn nhìn thấy hai lớp cửa bảo bị công phái, lập tức phất tay một cái: “Dừng tên, chuẩn bị đao!’
Nếu tiếp tục bắn nữa, thì hắn cmn sẽ phá sản.
Một mũi tên Bạo Viêm có giá hai mươi lượng bạc, bốn trăm mũi là tám ngàn lượng bạc, bắn hai vòng là một vạn sáu. . .
Còn có những mũi tên to lớn của tứ tí sàng nỏ nữa, loại tên này cần hai trăm lượng bạc một mũi, nhưng uy lực của nó có thể đạt đến gấp mười ba lần tên Bạo Viên bình thường, tính ra thì có lời hơn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất