Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 84. Tiểu yêu trên Hồ Sơn

Chương 84. Tiểu yêu trên Hồ Sơn


Nhưng bây giờ, đột nhiên Phương Thốn lại ngăn cản các học sinh của thư viện giết tiểu hồ nữ này, biểu lộ ra một chút bảo vệ hồ yêu, hơn nữa Phương gia hào hoa xa xỉ, từ trước đến nay nổi tiếng thành Liễu Hồ, đương nhiên tất cả các học sinh sẽ nghĩ ngay đến vấn đề này rồi. Bọn họ đều âm thầm suy nghĩ, bây giờ Phương gia đến cả đại tiên sư cũng không còn nữa, tên Phương nhị công tử này ngược lại cùng cực xa hoa, hắn lại yêu thích loại...
Phương Thốn cũng không định giải thích gì nhiều.
Những suy nghĩ này của bọn họ cũng phù hợp với nhân vật mà hắn thiết lập.
Hắn cũng không biết tại sao tiểu hồ nữ này lại trốn sau lưng hắn, có lẽ là vừa rồi mình tha nàng một mạng, biết mình không có sát tâm với nàng, chỉ là vô luận như thế nào, mặc dù mình chém giết yêu ma quả thực có thể kiếm lấy công đức, nhưng đối mặt với vật nhỏ như thế, nhất là khi nàng ta còn trông giống một tiểu nữ hài nhân loại, hạ sát thủ có chút trắc trở.
Nhất là, bây giờ Phương Thốn đoán, cho dù mình giết con tiểu hồ yêu này thì cũng không kiếm được bao nhiêu công đức...
Trước đó hắn giết con lão yêu kia, trên Thiên Đạo Công Đức Phổ cũng đã truyền đến âm thanh thanh toán vào sổ rồi.
Phương Thốn bất động thanh sắc liếc nhìn, vậy mà chỉ có 800 công đức mà thôi.
Cái này là tính thế nào?
Phương Thốn đã sinh ra một số hoài nghi với số công đức mà Thiên Đạo Công Đức Phổ cấp cho.
Bây giờ có thể kết luận chính là, Thiên Đạo Công Đức Phổ tính công đức có hai loại, một loại là cấp cho nhiệm vụ, cũng do mình hoàn thành, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đó thì sẽ cân nhắc cấp công đức, không có chút thay đổi nào cả.
Loại thứ hai, chính là tự mình ra tay giết yêu ma, cũng sẽ được tính thành công đức để cấp.
Chỉ là, con lão yêu mà hắn tự tay giết lúc này, rõ ràng thực lực mạnh nhất trong tất cả các yêu quái hắn từng gặp, ít nhất thì cũng mạnh hơn Tiểu Thanh Mộng hắn đã gặp trong Lưu Nguyệt Lâu rồi, mà Tiểu Thanh Mộng là do hắn thông qua Dã Trà Liêu của Tần lão bản giết chết. Nhưng lão yêu này là do chính hắn giết, mà điểm công đức giết Tiểu Thanh Mộng là 1800, còn lão yêu này chỉ 800?
Thiên Đạo Công Đức Phổ không thể không biết đếm số chứ?
Hoặc là nói...
Điều này thực ra có liên quan đến số tội nghiệt trên thân đám yêu ma mà mình giết?
Tu vi của Tiểu Thanh Mộng tuy thấp, nhưng nàng ta công nhiên đoạt Tiên Thiên chi khí của người ở thành Liễu Hồ, cho nên tội nghiệt càng sâu?
Nếu mà nói như thế thì lão yêu này cũng cùng những con yêu khác xuống núi tấn công thôn, hơn nữa còn nổi lên sát ý với mình, tội nghiệt trên người ắt hẳn không ít, chính tay mình đã giết chết nó, số công đức cũng không thể thấp như vậy được mới phải...
Hay là nói, lão yêu này tuy rằng hung ác đáng sợ, nhưng trên thực tế số lần làm ác không nhiều, tội nghiệt của còn không bằng Tiểu Thanh Mộng hay sao?
Nếu nghĩ như thế, vậy giết một yêu ma không có tội nghiệt, hoặc là tội không đáng chết sẽ như thế nào?
Trong lòng từ từ nghĩ ngợi, Phương Thốn mơ hồ có chút tỉnh ngộ.
...
...
Mà vào lúc này, các học sinh thư viện trong ngôi miếu đổ nát đoán rằng Phương Thốn có lẽ có sở thích giống các sĩ tộc triều đình, tuy là biểu hiện đều có chút không cho là đúng, nhưng nếu người ta thích, bọn họ cũng không thể cưỡng ép giết chết con tiểu hồ yêu này.
-Khụ, dù sao đi nữa, lần này đến đây, chúng ta xem như cũng đã hoàn thành viên mãn Độ Yêu Điệp mà thành phủ gửi đến, lát nữa mang đầu của mấy con yêu đó đến, rạng sáng ngày mai mang chúng trở về thư viện báo cáo, nhiệm vụ lần này cũng xem như là hoàn thành viên mãn!
Có người nhìn thấy tình hình hơi khó xử thì ho nhẹ một cái, đổi chủ đề.
-Ha ha, không sai, cũng nhờ vụ này, giải quyết chuyện mất tích của bách tính ở Du Tiền Trấn chỉ là chuyện nhỏ, nắm giữ được bằng chứng những con yêu ma này công khai tấn công bách tính mới là chuyện lớn. Các vị tiên sinh thư viện ta, niệm trời xanh có đức hiếu sinh, vẫn luôn không ra tay với các con tinh quái trong núi, bọn chúng ngược lại không cảm ân, ngược lại còn tập kích quấy rối bách tính, ta thấy, cũng cần phải bẩm báo các tiên sinh, quét sạch lũ yêu khí!
-Hay lắm, nói không chừng yêu họa quấy nhiễu thành Liễu Hồ mấy trăm năm, bây giờ sẽ chắm dứt trong tay của chúng ta...
-...
-...
Nghe cuộc thảo luận sôi nổi của các học sinh, Mạnh Tri Tuyết cũng không biết là đang nghĩ gì, chỉ cau mày ngồi ở một bên.
Phương Thốn cũng đang nghe, trong lòng có chút kỳ quái, hắn đột nhiên từ từ xoay người lại, chỉ nhìn thấy tiểu hồ nữ trốn ở phía sau hắn đang ngồi xổm co lại thành một cục, hai lỗ tai hồ không ngừng run rẩy, hai mắt cụp xuống, không dám nhìn người, chỉ có thể dựa vào ánh lửa nhìn thấy làn sương mờ trong đôi mắt hạnh, hắn liền cười nói:
-Các ngươi là yêu ma nơi nào?
Tiểu hồ yêu nghe thấy Phương Thốn nói chuyện với nàng thì càng run rẩy, không dám nói lời nào.
Phương Thốn cười nói:
-Nếu ngươi không chịu nói, bọn họ sẽ giết ngươi đem đi lấy công đấy...
Một câu nói chúng học sinh đều liếc mắt, nghĩ thầm ngươi đùa giỡn tiểu hồ yêu, lại bắt chúng ta ra dọa người...
Tiểu hồ yêu rõ ràng sợ hãi hơn, run rẩy nói:
-Thanh... Thanh Hồ Sơn...
Phương Thốn khẽ gật đầu. Hắn sinh ở thành Liễu Hồ, đương nhiên cũng biết được tên của những yêu quật trên núi này, đều được đặt tên theo nơi chúng sống, hoặc xưng Hùng Lĩnh, hoặc xưng Xích Sa Cốc, Thanh Hồ Sơn cũng là một trong số đó. Nghe nói là có rất nhiều hồ yêu, cũng không biết là Tiểu Thanh Mộng của Lưu Nguyệt Lâu trước đây có phải cũng đến từ Thanh Hồ Sơn không, hắn chỉ cười nói:
-Yêu quái Thanh Hồ Sơn các ngươi cũng to gan thật, lại dám tấn công thôn dân, lẽ nào không biết trong mắt của luyện khí sĩ, đây được xem là đại tội có thể tru di toàn tộc hay sao?
Tiểu hồ yêu sợ đến run lên, nhỏ giọng nói:
-Là… là Ly tiên sinh muốn bọn ta đến...
-Ly tiên sinh?
Phương Thốn hiếu kỳ, nhẹ giọng nói:
-Thanh Hồ Sơn không phải hồ ly làm chủ sao?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất