Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 85. Quỷ Nha Phong, thung lũng Hắc Sơn

Chương 85. Quỷ Nha Phong, thung lũng Hắc Sơn


Tiểu hồ yêu lén liếc nhìn cái xác của Ly tiên sinh bị ném một bên trong miếu, nước mắt lưng tròng rơi xuống, nói:
-Cha… cha ta… và… nương ta đều đã chết rồi. Cô cô đi rồi, thế nên... thế nên Lý tiên sinh...
-Ồ...
Phương Thốn gật đầu, nhẹ giọng nói:
-Cha ngươi chết như thế nào?
Đầu của tiểu hồ yêu chôn sâu hơn nữa, thật lâu mới nói:
-Có một đám ác… ác nhân, vọt vào Thanh Hồ Sơn, bọn họ... bọn họ giết rất nhiều người bọn ta, giết chết cả cha ta nữa, còn cướp đi... cướp đi Hồ Đan Thảo của bọn ta, Ly tiên sinh... Ly tiên sinh rất tức giận, nói... nói bọn ta nhất định phải báo thù, liền mang chúng ta đi... đến thôn đó báo thù...
-Đến thôn đó báo thù? - Phương Thốn nhẹ giọng cười cười sau đó nói tiếp:
-Là bách tính trong thôn đó giết cha ngươi?
-Không... không phải...
Tiểu hồ nữ thì thào nói:
-Ly... Ly tiên sinh nói con người đều giống nhau!
Phương Thốn không cảm thấy bất ngờ mà gật đầu, bỗng nhiên nói:
-Vậy tại sao các ngươi lại giết bách tính của Du Tiền trấn?
Tiểu hồ yêu nghe thấy giọng của hắn hơi nặng, vội vàng ngẩng đầu lên, thần sắc hơi mê man.
Phương Thốn bình tĩnh nói:
-Chính là thôn bên cạnh ngôi miếu này!
Tiểu hồ yêu trông càng bối rối hơn, nhỏ giọng nói:
-Bọn ta... không... không có!
Chẳng biết lúc nào, không khí trong ngôi miếu đã trầm xuống, lúc đầu chúng học sinh nghe thấy, chỉ cho rằng cái tên Phương nhị công tử nhìn trúng tiểu hồ nữ, muốn đem nàng ta về dạy bảo, vì vậy dùng lời dụ nàng. Trong lòng cũng không để tâm, nhưng mà càng nghe thì càng kinh ngạc, nhất là khi đề cập đến Du Tiền trấn, càng không thể kìm được mà đổ dồn ánh mắt về phía tiểu hồ nữ kia...
-Chuyện này là sao vậy? - Phương Thốn đứng thẳng lưng lên, mỉm cười hỏi.
Tất cả học sinh khi nãy vẫn còn đang thảo luận về chuyện Độ Yêu Điệp, đều đang rất phấn khởi. Lúc này sắc mặt mới lộ ra có chút khó xử, có người cau mày đột nhiên nói:
-Yêu quái gian xảo, giỏi nhất gạt người. Lời của tiểu yêu này làm sao có thể cho là thật?
Cũng có người còn nói:
-Đúng vậy, nhìn cái tuổi của nàng xem, có lẽ là những yêu quái khác tập kích thôn cũng sẽ không nói cho nàng!
Nhìn thấy phản ứng của họ, Phương Thốn chỉ cười không nói gì.
Giả sử ngươi không nói, ta không nói, chuyến đi này của bọn họ xem như là lập được công lớn, trở về thư viện sẽ có thưởng phong phú. Nhưng nếu như chứng thực được chuyện Du Tiền trấn không liên quan gì đến chúng, công lao này xem như là đã giảm đi rồi, không chừng lại còn sinh ra chuyện. Thế nên trong đám học sinh này không ít người theo bản năng không muốn thừa nhận lời tiểu yêu hồ nói là thật.
Không ai là kẻ ngốc, chính xác nhìn không ra có chút vấn đề.
Nhưng đôi khi, bọn họ sẽ theo bản năng quyết định họ có thể thấy cái gì không thể nhìn cái gì...
...
...
Trong tiếng ồn ào, chỉ có Mạnh Tri Tuyết đột nhiên bình tĩnh nói:
-Bách tính Du Tiền trấn mất tích, thôn làng dưới núi bị bọn yêu ma tấn công vốn dĩ không được trộn lẫn với nhau, bách tính Du Tiền trấn chính là biến mất vô thanh vô tức, còn ngôi làng ở dưới núi thì bị lũ yêu quái xông vào tàn sát. Cả hai đều không thể tha thứ được, nhưng sự khác biệt lớn, chúng ta không thể kết thành một việc được...
Chúng học sinh có bất mãn, nhưng thấy Mạnh Tri Tuyết mở miệng nên cũng không có bất kỳ người nào phản bác.
Chỉ là trong lòng có hơi thất vọng. Nếu mà như vậy, nhiệm vụ của chuyến đi này chẳng phải lại không có đầu mối hay sao?
Phương Thốn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mạnh Tri Tuyết, chỉ thấy dưới ngọn lửa, chân mày của nàng cau chặt lại, sườn mặt có phần kiên định.
Vờ như không có nghe thấy đám học sinh đó nói gì, hắn vẫn cười dụ dỗ tiểu hồ nữ mở miệng nói:
-Các ngươi sống ở trên núi, so với thành Liễu Hồ thì các ngươi ở gần với ngôi làng này hơn, có từng nghe được gì kỳ lạ trong núi này không?
Tiểu hồ yêu cúi đầu, như thể vừa rồi mới bị mắng xong, bây giờ lại không chịu nói.
Phương Thốn mỉm cười, hái một bông hoa trắng nhỏ trên bức tường của ngôi đền đổ nát, nói:
-Ngươi nói cho ta, hoa này sẽ tặng cho ngươi!
Các học sinh xung quanh nghe Phương Thốn nói vậy thì cau mày, một bông hoa nát như vậy, ngươi cũng dám mở miệng...
-Ta...
Tiểu hồ nữ liếc nhìn bông hoa nhỏ trên tay của Phương Thốn, chủ yếu là thấy được nụ cười của Phương Thốn, lại ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nàng ta nhỏ giọng nói:
-Trước… trước đó nương ta đi nhầm vào sơn cốc, sau đó... sau đó không còn trở lại nữa, cha... cha đi tìm nương, khi trở về đã bị thương rất nặng. Cha nói, ở trong đó rất nguy hiểm, kêu bọn ta... kêu bọn ta đừng bao giờ đến gần chỗ đó...
Mọi người nghe xong đều có chút ngạc nhiên.
Phương Thốn ngược lại tràn đầy nụ cười, nhẹ nhàng cắm bông hoa nhỏ vào tai của tiểu hồ nữ, sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng.
-Ngoan, nói cho ta sơn cốc đó nằm ở đâu?
-Phía sau Quỷ Nha Phong, thung lũng Hắc… Hắc Sơn…
Tiểu hồ nữ sợ hãi, nhỏ giọng nói ra đáp án mà Phương Thốn muốn biết, trong ngôi miếu đổ nát lâm vào một mảnh trầm mặc.
-Khốn kiếp, tiểu hồ ly này sẽ không lừa chúng ta chứ?
Một lúc lâu sau, trong đám học sinh thư viện mới có người nổi giận lên tiếng mắng mỏ, lập tức khiến vô số người cũng gật đầu.
Vốn dĩ lúc này họ coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ đợi sau khi trời sáng thì có thể chặt đầu yêu quái đi về thư viện lĩnh công, chắc chắn thứ đợi bọn họ là những lời khen ngợi cùng phần thưởng vô tận. Nhưng giờ đây, chẳng biết do đâu vì Phương Thốn dắt tiểu hồ nữ kia mà tình thế đại biến, bỗng nhiên lại xuất hiện cái thung lũng Hắc Sơn gì đó ra ngoài. Đây là lại định làm cái quỷ gì?
Trước đó đã bôn ba một ngày, vừa đi đường núi vừa chém yêu quái còn chưa đủ sao?
Điều khiến người ta không hiểu thấu là không thể nghe tiểu hồ nữ này nói một cái tên rồi mọi người phải tới đó kiểm tra xem thử phải không?
Trong núi vốn nhiều nơi cổ quái kỳ lạ, sao có thể thăm dò từng chỗ?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất