Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 86. Quỷ Nha Phong, thung lũng Hắc Sơn (2)

Chương 86. Quỷ Nha Phong, thung lũng Hắc Sơn (2)


-Tiểu hồ ly kia, cha nương ngươi là tu vi gì?
Có người nhận ra điều gì đó, đột nhiên trầm giọng quát hỏi tiểu hồ nữ.
Tiểu hồ nữ bị hắn ta dọa sợ rụt đầu lại, không dám lên tiếng.
Người đó tức giận, nhưng liếc Phương Thốn một cái cũng không ép hỏi nữa, chỉ suy đoán nói:
-Có thể làm chủ một núi này, thực lực không thể quá yếu, sợ rằng tu vi ít nhất cũng tương đương Trúc Cơ Kỳ của Luyện Khí sĩ chúng ta…
Chỉ nói điều này, trong đám học sinh đã có rất nhiều người âm thầm gật đầu.
Nếu yêu quái tu vi có thể so với Trúc Cơ Kỳ cũng bị thương ở đó, lại còn coi như cấm địa, vậy đám người chúng ta đi qua…
Trong lòng suy nghĩ đến đây thì không nhịn được lén nhìn Mạnh Tri Tuyết, lo sợ nàng ta sẽ làm ra quyết định gì đó.
Coi như nhất định tra xét loại hiểm địa như vậy thì cũng phải quay về bẩm báo tiên sinh thư viện…
-Vừa là bách tính Du Tiền trấn mất tích, vừa là có người dẫn yêu quái trong Thanh Hồ Sơn ra làm loạn. Chuyện này càng ngày càng kỳ lạ. Giả sử chuyện này không phải trùng hợp mà có người cố ý dẫn yêu quái tác loạn, nhiễu loạn phán đoán của học sinh thư viện. Vậy chứng minh đối phương đang che giấu chuyện gì đó, hoặc cố ý trì hoãn thời gian, lợi dụng để thu dọn…
-Nếu thật quay về thư viện bẩm báo, rồi tìm tiên sinh tới, tới lui như vậy thì biết tới bao giờ?
Trong lòng Phương Thốn hiểu rõ, cũng nhìn ra những học sinh này có chút do dự. Nhưng không sao, khuyên nhủ là được…
Vì vậy hắn bèn thản nhiên cười, chợt lên tiếng:
-Chư vị đồng môn, ta thấy chúng ta vẫn nên quay về thư viện trước, không phải vì Phương nhị ta sợ phiền phức. Chỉ là… chỉ là nơi thâm sơn này vốn có rất nhiều yêu ma tinh quái, không ai biết được sẽ có yêu ma cổ quái nguy hiểm ăn thịt người gì đó, chúng ta mạo hiểm đi, chẳng phải nguy hiểm...
-…
-…
Bầu không khí trong miếu bỗng có vẻ có chút vi diệu.
Vốn dĩ mọi người đều đang nghĩ tạm thời đừng xông vào nơi nguy hiểm kia, nhưng Phương Thốn lại nói ra như vậy, có vẻ không đúng.
Cũng không biết vì cái gì, dường như lúc này phụ họa Phương Thốn thì có hơi mất mặt.
Mạnh Tri Tuyết hơi nhíu mày.
Không biết có bao nhiêu người liếc nhìn thần sắc của Mạnh Tri Tuyết, lập tức có người cười nói:
-Phương nhị công tử suy nghĩ có phần nhiều quá rồi. Chúng ta có nhiều học sinh của thư viện thế này, trong núi lại có chỗ nào không thể đi?
-Lần này chúng ta ra tay, vốn dĩ vì để tra rõ chuyện mất tích của bách tính Du Tiền trấn, bây giờ đã có manh mối, tự nhiên nên đi tra rõ, giả sử sợ đầu sợ đuôi, e ngại nguy hiểm, vậy ngay từ đầu cần gì phải nhận Độ Yêu Điệp này của thư viện?
-Đúng vậy, ngũ tử Nam Sơn Minh đều đang ở đây, lại có Mạnh sư tỷ tọa trấn, sợ quái gì?
-Đúng vậy, trảm yêu trừ ma cần làm sớm, muộn một bước thì không biết có bao người bị hại, sao có thể trì hoãn tới lui?
-Thung lũng Quỷ Sơn bỏ đi gì đó, đi xem thử xem!
-…
-…
Ngươi một lời, ta một câu, chúng học sinh càng nói càng kích động, lũ lượt la hét muốn đi tra xét.
Phương Thốn nghe những lời này thì bày ra vẻ mặt không phản bác được, đành im lặng.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ, những người thanh niên có thể dễ dàng ra mặt vẫn khá đáng yêu.
Hơi khích tướng một chút đã thành thật nghe lời…
…Đây mới không phải âm hiểm gì, chỉ là khéo léo sử dụng phép Nhiếp Hồn là xong rồi, là thiên phú!
Giữa tiếng hò hét, Mạnh Tri Tuyết cau mày thấy mọi người đều đang đợi mình quyết định, thì hơi trầm ngâm, nói:
-Từ khi chúng ta ra đây, chuỗi chuyện này cũng khiến ta cảm thấy chuyện bách tính Du Tiền trấn mất tích e là không đơn giản. Nhiệm vụ thư viện giao cho chúng ta là tra rõ chuyện này, đã có manh mối thì không thể không đi xem, trì hoãn quá lâu e đêm dài lắm mộng!
Chúng học sinh nghe vậy đều đồng thanh nói "được".


Tuy đã quyết định phải đi, nhưng chúng học sinh cũng không quá liều lĩnh mà thương lượng một chút, mọi người ở trong miếu này bàn tức đả tọa, khôi phục pháp lực, sau đó mới cùng nhau ra khỏi miếu. Vẫn buộc tuấn mã ở cạnh miếu, sau đó Hạc Chân Chương sử dụng bốn đạo phù triện chói lọi dùng làm đuốc tạm thời, đi trên con đường núi trong đêm, một bước nông một bước sâu, cứ vậy mà đi tới Quỷ Nha Phong.
Quỷ Nha Phong giữa thâm sơn này khó nhìn, xung quanh đều là cao sơn đại phong, che khuất tầm nhìn, chỉ là hình dạng nhọn sắc bén mới được xưng - Quỷ Nha, cách miếu này lại rất gần, đi chưa tới chục dặm đã nhìn thấy.
Khi thấy Quỷ Nha Phong đó, Phương Thốn âm thầm gật đầu:
-Có lẽ là chỗ này!
Trong lòng hắn từng cân nhắc. Du Tiền trấn không có dấu vết đánh nhau, càng không có vết máu hay thi thể, chỉ có thể nói thôn dân đều tự đi ra ngoài, hơn phân nửa là có người dùng nhiếp hồn dụ ra, mà đã thi triển nhiếp hồn, vậy tất nhiên sẽ không quá xa. Luyện khí sĩ có cường đại thế nào, thuật phép tà môn ra sao cũng có giới hạn, không thể sai khiến thôn dân đi quá xa.
Quỷ Nha Phong này vừa bí mật lại ở gần, vô cùng phù hợp.
-Chư vị cẩn thận chút, nơi này có điều kỳ lạ!
Không chỉ mình Phương Thốn nhìn ra điều này, Mạnh Tri Tuyết quan sát một hồi cũng đã thấp giọng nhắc nhở mọi người.
-Ta cùng với Mạnh sư tỷ ở phía trước, Nhiếp sư đệ ở phía sau áp trận, Hạc sư huynh ở giữa phối hợp!
Có người trầm giọng phân phó một câu, trong lúc đó hành động của mọi người đã thấp thoáng thành hình. Từ từ tiến gần tới địa vực Quỷ Nha, chưa tới vài bước đã tới điểm cuối của đường nhỏ, lại vượt qua vài sườn núi thì thấy trước mặt là một sơn cốc hình thành tự nhiên. Xung quanh đều là cây cối hoang dã, nếu không có người dẫn đường thì dù đi ngang qua e là cũng không thể phát hiện.
Trong cốc có sương mù hình thành tự nhiên, chìm giữa không trung, thoạt nhìn mê mê mộng mộng.
Tầm nhìn khó mà nhìn xa, cũng không nhìn ra rốt cuộc sâu bao nhiêu…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất