Cấm Kỵ Sư

Chương 59: Tôi Muốn Ở Lại

Chương 59: Tôi Muốn Ở Lại


Lam Ninh nói:
- Mỗi lần nàng tới đây đều mang theo một chiếc khẩu trang lớn, mặc một chiếc váy đen, tóc rất dài, ưm, đó là tất cả...
Tôi lẩm bẩm:
- Đeo khẩu trang, mặc váy đen...
Bên trong tin tức này không nhìn ra được nhiều manh mối, khẩu trang người nào cũng có thể mang, mà váy đen...
Váy đen sao?
Không biết vì sao, tôi lập tức nghĩ đến Tân Nhã, ở trong trường học này, nàng suốt ngày mặc một chiếc váy đen, chẳng lẽ là nàng?
Tuy nhiên, váy đen này người nào cũng có thể mặc, tôi lắc đầu, đem ý nghĩ này này ném qua một bên, rồi không tự chủ được nhớ lại bóng người ở hành lang khi nãy.
Người kia, sẽ là ai đây?
Tôi nhìn Lam Ninh, Lam Ninh nhìn tôi, tôi nói với nàng:
- Cô có muốn tôi đưa cô ra ngoài bây giờ không? Nếu không đi, tôi sợ người kia rất nhanh sẽ tới tìm cô lần nữa.
Trong ánh mắt của Lam Ninh hiện lên vẻ vui sướng, nhưng sau đó lại do dự nói:
- Nhưng mà, phong ấn ở nơi này rất lợi hại...
Tôi mỉm cười với nàng, cúi đầu xuống tìm đồ lau bảng màu đen kia, tôi muốn nói cho nàng biết, dù phong ấn có lợi hại đến đâu, cũng không chịu nổi Pháp Quyết Chữ Phá này của tôi!
Tuy nhiên, khi tôi cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy sửng sốt, đồ lau bảng khi nãy tôi quăng ở dưới đất, bây giờ đâu rồi?
Trong nháy mắt, tôi nghĩ tới một vấn đề khác, Nam Cung Phi Yến đi đâu nữa rồi?
Ủa, cái đống đổ nát do đánh nhau đâu mất luôn rồi?
Tôi quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào, chồng bàn ghế kia đã khôi phục hiện trạng ban đầu, lúc này đang chất lung tung ở góc tường!
Cái đệch, đây là tình huống gì? Thời gian quay trở lại lúc ban đầu rồi à?
Tôi sợ hết hồn, quay đầu nhìn bên kia, bục giảng cũng đã được nâng dậy, bảng đen nghiêng lệch cũng đã ngay ngắn, mà phía sau của bục giảng, có một người đang nở nụ cười đắc ý, nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt.
Nam Cung Phi Yến.....
Được rồi, đây là nàng làm ra.
Không thể tin được, nàng còn rất yêu thích lao động, chỉ trong một thời gian ngắn, lại thu thập được hết đống lộn xộn này, điều này cũng giải quyết được cái gai trong lòng tôi, bởi vì tôi đang lo lắng, nếu như đồ vật trong này nằm ngổn ngang trên mặt đất, bị người phát hiện, truyền thuyết quỷ ám kia sẽ nhanh chóng nổi lên một lần nữa.
Tôi đối với nàng lại có một chút hảo cảm, cười nói:
- Cảm ơn chị rất nhiều, lao công tiểu... Mỹ nữ.
Tôi vốn muốn nói lao công tiểu hồ ly, nhưng tôi nghĩ như vậy thì quá trực tiếp, sợ hãi không lịch sự, vì vậy tôi đổi thành mỹ nữ.
Nam Cung Phi Yến cười nghiêng về một phía, nhìn trông rất ngốc manh và đáng yêu, nàng cười nói với tôi:
- Không có gì, người ta là chòm sao xử nữ mà, nên không thích cảnh lộn xộn ở nơi này.
Tôi trở nên ngớ ngẩn lần nữa, khi nào thì hồ ly tinh cũng tin chòm sao?
Tôi đi tới bên cạnh bục giảng và lấy đồ lau bảng, cười nói:
- Chị không phải nên tin vào ngũ hành sao, lúc nào lại thành tin chòm sao rồi?
Nam Cung Phi Yến lắc lắc ngón tay trỏ nói:
- Không không không, lúc trước tin ngũ hành, bây giờ phải tin chòm sao, đó là xu hướng của thời đại, chưa kể đến, dấu hiệu của nó đôi khi rất chuẩn nữa.
- Không phải chứ, chòm sao mà chũng chuẩn được?
Tôi nghi ngờ hỏi, nói thật, tôi vẫn luôn cảm thấy chòm sao đều vô nghĩa, chỉ giỏi lừa gạt mấy bé gái, vậy mà nàng cũng tin tưởng?
Nam Cung Phi Yến liên tục gật đầu, nói:
- Đúng đó, đúng đó, hiện tượng thiên văn trên bầu trời thực ra cũng rất thần bí đó, chị biết một loại nghề nghiệp bí ẩn, được gọi là thầy tử vi, hay còn gọi là các chiêm tinh sư, bọn họ quan sát những thay đổi của mặt trăng và các ngôi sao, có thể bói toán ra rất nhiều điều chưa biết, cái này từ xưa đã có rồi, làm sao, em không tin à?
Ặc, thì ra nàng nói đến cái này, nhưng điều này có liên quan gì đến mười hai chòm sao?
Tôi không hiểu nổi điều này, lắc đầu nói:
- Em không hiểu, nhưng có phải chị bị bệnh nghề nghiệp rồi không? Chị đứng ở đằng sau bục giảng làm gì, qua đây giúp em một chút, làm thế nào phá hủy phong ấn ở đây đi!
Nàng đồng ý ngay lập tức, tôi liền cầm đồ lau bảng đen thui đi tới trước mặt Lam Ninh, nói với nàng:
- Cô còn nhớ cái này chứ? Nói cho cô biết, mặc kệ là loại phong ấn gì, tôi đều có thể phá tan, cho nên cô không cần phải lo lắng, cô chỉ cần nói cho tôi biết, phong ấn ở nơi nào là được.
Lam Ninh vẫn còn có chút sợ hãi đối với Nam Cung Phi Yến, e ngại nhìn nàng một chút, chỉ vào cánh cửa phòng học, rồi chỉ đến bên cửa sổ, dường như có chút không kìm nén được, kích động nói:
- Ngay ở phía trên của cửa sổ và cửa chính, có khắc bùa chú, mấy ngày hôm trước, cô gái kia lại bỏ thêm đồ vật, ở ngay phía trên cửa chính.
Tôi gật đầu và đi đến bên cạnh cánh cửa phòng học, cố gắng tìm ở phía trên.
Đột nhiên bên cạnh có một luồng ánh sáng, tôi hơi sững sờ, quay đầu nhìn bên cạnh, hóa ra là Nam Cung Phi Yến, nàng búng ngón tay một cái, trên đầu ngón tay liền nổi lên một ngọn lửa, vừa vặn thắp sáng cho tôi.
Tôi mỉm cười với nàng, nhờ vào ánh sáng của ngọn lửa, cuối cùng tôi đã thấy được nó, ngay ở phía trên cánh cửa, có một vòng tròn đồ án bùa chú được khắc bằng dao, nhưng tôi không thể hiểu được, cái đồ án bùa chú này bị phai mờ khá nhiều, chắc đã có khá lâu rồi.
Trên cánh cửa, có một hộp nhỏ màu đen ở đó, lớn hơn hộp diêm một chút, tôi không biết bên trong chứa thứ gì.
Tôi quay đầu nhìn Lam Ninh, nàng dùng sức gật đầu và kích động bay tới bay lui, không thể kìm nén được niềm vui khi thoát khỏi lao tù.
Tôi lại đi tới trước cửa sổ, cẩn thận kiểm tra một lúc, thấy trên khung cửa sổ, cũng có khắc những đồ án cùng loại với bên kia, dày đặc, nếu không xem xét cẩn thận, căn bản không thể nhìn thấy được, giống như những vết nứt do hư hỏng lâu năm chưa được sửa chữa.
Tôi nhìn Lam Ninh một chút rồi nói:
- Nếu như tòa nhà thực hành này không được sửa chữa lại, căn phòng này không được mở ra, chỉ sợ cô sẽ vĩnh viễn ở mãi nơi này, nhưng tôi có một thắc mắc, nếu cánh cửa sổ này có thể được mở ra, vậy tại sao cô lại không thoát được?
Lam Ninh thở dài nói:
- Cửa sổ có thể mở ra, nhưng tôi không có cách nào đi ra ngoài, ở đó có một lực lượng vô hình đang ngăn cản tôi.
Nam Cung Phi Yến ở bên cạnh ngắt lời, giải thích:
- Nói trắng ra là giống y như lồng chim vậy, có thể nhìn thế giới bên ngoài, cũng có thể thò đầu ra, nhưng không thể nào bay ra ngoài được.
Tôi nghĩ một lúc rồi nói:
- Được rồi, nếu như chỉ có những bùa chú này, dùng dao găm đem chúng nó san bằng, vậy nó có hiệu quả hay không?
Vẻ mặt Lam Ninh mờ mịt, Nam Cung Phi Yến thì nói:
- Đây tự nhiên có hiệu quả rồi, nhưng em phải mài nó sâu thêm một chút, bởi vì năm tháng đã khá lâu, nên uy lực của bùa chú đều đã ngấm hết vào bên trong khung cửa sổ, còn có một phương pháp dễ dàng mà đơn giản nhất, chính là em đạp một phát cho khung cửa sổ này hỏng luôn, rồi ném nó ra bên ngoài, còn cánh cửa kia, em tìm cái búa gõ nát là được, một khi bùa chú bị đánh tan, sẽ mất đi tác dụng.
Tôi bật cười, nói:
- Không thể tin được, chị còn là một mẫu người thích bạo lực, thích phá hoại như vậy, nhưng chị có nghĩ tới, nếu như em phá hủy hết cửa chính cùng cửa sổ, chính là phá hoại tài sản, nếu như bị tóm lấy, nhà trường bắt em tính sổ, chị có thể thay em trả tiền được chứ?
Nam Cung Phi Yến cười híp mắt, nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, tuy rằng hiện tại chị chưa được lãnh lương, nhưng em trai ngoan của chị gặp nạn, chính là chuyện của chị, bồi thường tiền gì đó, cứ đến nhà tìm chị.
Nàng còn rất dễ nói chuyện, tôi lắc đầu nói:
- Biện pháp này của chị tuy rằng đơn giản, nhưng không thích hợp để dùng, đối với em, nếu cửa sổ này bị phá vỡ theo phong cách như vậy, không bằng em khắc Pháp Quyết Chữ Phá lên đồ lau bảng, sau đó cho nó trực tiếp nổ tung, rồi đem cái hộp kia ném đi, chúng ta cùng đi ra ngoài, ai về nhà nấy, về với thế giới bao la, cô thấy thế nào?
Câu cuối cùng là tôi nói cho Lam Ninh nghe, nàng vội vàng gật đầu không ngừng, biểu thị như thế nào đều được.
Nói là làm, tôi cầm lấy đồ lau bảng màu đen, viết lên đó Pháp Quyết Chữ Phá, bởi vì tôi không mang theo đồ nghề để vẽ phù, nếu như viết đại lên trên khung cửa sổ, mà trên đó đã có khắc sẵn bùa chú, tôi không biết liệu nó có ảnh hưởng gì hay không.
Hơn nữa tôi nhận thấy rằng đồ lau bảng đen xì này dùng rất tốt, nổ ầm một khu vực, hơn nữa nó cũng không bị tổn hại gì, không giống lá bùa, nổ một cái liền không còn.
Tôi đang muốn dùng máu tươi để vẽ bùa lần nữa, nhưng Lam Ninh lại kéo tôi, bộ dạng lưỡng lự muốn nói lại không dám nói, tôi kỳ quái hỏi nàng làm sao, Lam Ninh đắn đo hồi lâu, có chút lo lắng hỏi:
- Anh nói, nếu như bây giờ tôi rời đi nơi này, tôi có thể đi nơi nào đây?
Đây cũng là một vấn đề, tôi sửng sốt một lúc, nhất thời không thể trả lời nàng, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cái này cũng đâu có gì, trời đất bao la, cô đi nơi nào mà không được chứ?
Nàng thở dài:
- Tôi sợ, dù cho tôi đi đến nơi nào, đều sẽ bị bọn họ tìm thấy, bởi vì một phần hồn phách của tôi còn nằm trong tay họ. Hơn nữa, nếu như tôi đi rồi, liệu những người kia sẽ không tiếp tục hại người khác sao?
Tôi gật đầu và nói:
- Điều này rất có thể, nhưng cô cứ an tâm, tôi sẽ điều tra ra được chuyện này, sẽ không để cho bọn họ có cơ hội hại người, hơn nữa, cô cũng có thể ở lại bên cạnh chúng tôi, như vậy có thể bảo vệ được cho cô?
Nàng chần chừ một lúc còn nói:
- Nhưng nếu như tôi rời khỏi đây, có phải rất khó để tìm ra manh mối hay không?
- Ừm, điều này thì đúng, nhưng cũng không sao cả, miễn là bọn họ còn ở trong trường học này, đều sẽ lộ ra sơ hở.
- Như vậy, tôi sẽ không rời khỏi, ít nhất tôi có thể ổn định được tâm lý các nàng, cũng thuận tiện cho việc điều tra của anh...
Lam Ninh kiên định nói.



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất