Cấm Kỵ Sư

Chương 60: Manh Mối

Chương 60: Manh Mối


Vào thời khắc quan trọng nhất, thời khắc có thể thoát ra, Lam Ninh lại nói rằng nàng muốn ở lại đây, chỉ vì muốn lấy thân làm mồi nhử, để có thể trợ giúp việc điều tra của tôi.
- Chuyện này...
Tôi hơi do dự, nhìn nàng một chút, rồi lại quay sang nhìn Nam Cung Phi Yến, Nam Cung Phi Yến thờ ơ nhún nhún vai, bày tỏ không có quan hệ gì với nàng, Lam Ninh nghiêm túc gật đầu:
- Tôi đã quyết định, chỉ bằng vào khoảnh khắc lúc nãy, tôi đã cảm thấy được anh là một người tốt chân chính, việc anh nên làm là diệt trừ những kẻ ác đã hại tôi, không để cho bọn họ tiếp tục đi hại người khác.
Tôi có chút bối rối, tôi thực sự không biết Lam Ninh còn có khí phách như vậy, rõ ràng có thể rời đi, nhưng lựa chọn ở lại.
Ai nói rằng quỷ hồn đều rất đáng sợ, muốn hại những người vô tội? Từ nhỏ cho tới lớn, quỷ hồn tôi thấy cũng không nhiều, thậm chí cho đến bây giờ, tôi cũng chưa bao giờ thấy được con quỷ nào trời sinh đã thích hại người, ngay cả Lam Ninh, tuy mấy năm trước nàng cũng làm ầm ĩ một trận, nhưng cũng có nguyên nhân ở bên trong. Nếu như bạn không hiểu được câu chuyện ẩn giấu sâu bên trong, chắc chắn bạn sẽ cho rằng Lam Ninh là ác quỷ, nhưng tôi lại biết được, trong xương cốt của nàng, ẩn giấu một tâm hồn thiện lương và hoàn toàn vô hại.
Lam Ninh dường như biết được những gì tôi đang suy nghĩ trong lòng, nàng thở dài nói:
- Lúc trước tôi cũng từng làm ra chuyện ác, lúc tôi vừa mới bị cầm tù ở đây, tôi giống như nổi cơn điên, mất đi lý trí, cũng hại chết mấy người vô tội, hiện tại, nếu như tôi có thể giúp anh một tay, diệt trừ đi những kẻ ác đang ẩn núp trong trường học, cũng coi như chuộc lại được ít lỗi lầm, nếu không, dù cho tôi rời đi được, nhưng tội ác khó thể tiêu trừ, và mãi mãi không thể tiến vào vòng luân hồi.
Không nghĩ tới nàng đúng là một người hiểu chuyện, nếu như nàng làm như vậy, thực sự có thể chuộc lại được tội lỗi của nàng, dù sao nàng cũng đã hại chết vài người. Tôi gật đầu, nói với nàng:
- Nếu như cô đã có ý nghĩ này, tôi cũng không thể nói gì hơn, nhưng cô ở lại nơi đây rất nguy hiểm, một khi chúng tôi đi khỏi, người kia lại quay trở về lần nữa, cô sẽ làm thế nào đây!
Lam Ninh không nói gì, nhưng nhẹ nhàng cúi đầu xuống, giọng nói thê lương:
- Mong rằng ân nhân giúp cho tôi.
Ặc, điều này làm tôi phải gãi đầu, quay lại nhìn Nam Cung Phi Yến một chút, nàng không chút nghĩ ngợi nói:
- Mạn phép cho chị nói thẳng luôn, ý nghĩ này của em quá mức đơn giản, khi nãy người kia đã bị em dọa sợ, chạy mất dép, cũng giống như đánh rắn động cỏ, em có nghĩ rằng trong thời gian ngắn, cô ấy sẽ dễ dàng hiện thân sao?
Nàng nói cũng có lý, tôi suy nghĩ rồi nói:
- Nhưng mà cô ta sẽ tìm biện pháp để trở lại đây, kiểm tra xem Lam Ninh có còn ở nơi này hay không, nếu như đêm nào chúng ta cũng canh giữ ở chỗ này, nhất định sẽ bắt được nàng.
Nam Cung Phi Yến nở nụ cười khinh bỉ:
- Em đúng là đần, kiểm tra xem Lam Ninh có còn ở đây hay không, đâu nhất thiết phải chạy đến tận đây, hơn nữa, cũng không nhất thiết phải ra ngoài vào ban đêm, lẽ nào ban ngày không làm được sao?
Tôi chợt nhận ra, đúng rồi, ban ngày cũng có thể đến nơi này kiểm tra, nếu như thế, chẳng phải rất khó đề phòng hay sao?
Nam Cung Phi Yến nghĩ một lúc rồi nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ thêm một cấm chế lên người của cô, bằng cách này, dù cho người kia có đến đây, cũng không thể nào tróc ra hồn phách của cô, hơn nữa, tôi sẽ cảm ứng được, cũng đến cứu cô đúng lúc.
Tôi vui mừng khôn xiết nói:
- Chị có biện pháp tốt như vậy sao không chịu nói sớm, nhanh, nhanh cho nàng thêm cấm chế đi.
- Nhưng mà...
Nam Cung Phi Yến làm ra vẻ mặt khó khăn,
- Biện pháp này của chị chỉ giới hạn với những người có pháp lực thấp hơn chị, nếu pháp lực của người kia so với chị mạnh hơn, vậy thì cấm chế này không những dùng không được, ngay cả chị cũng phải chịu phản phệ.
- Nếu vậy... Vậy thì dùng biện pháp khác đi, không thể để cho chị bị thương được...
Tôi cũng do dự, nếu như vì Lam Ninh, mà để cho Nam Cung Phi Yến bị thương, có vẻ như không công bằng chút nào, đúng không? Xét cho cùng, Nam Cung Phi Yến là một người ngoài cuộc, nàng không có lý do gì để trợ giúp cho Lam Ninh.
Nhưng tôi vừa nói điều này, Nam Cung Phi Yến lại có vẻ rất hạnh phúc, mỉm cười đối với tôi, xua tay nói:
- Không có vấn đề gì đâu, chị nghĩ người kia còn rất trẻ, sẽ không có đạo hạnh cao thâm gì, em biết đó, chị đã tu luyện hơn năm trăm năm rồi mà.
Nói xong, Nam Cung Phi Yến không chút do dự vung tay lên, một tia ánh sáng rực rỡ màu trắng bạc lộ ra từ ngón tay của nàng, lóe lên chớp nhoáng rồi giống như rơi vào trên người của Lam Ninh.
Lam Ninh quỳ xuống, cảm kích nói:
- Đa tạ Hồ tiên cô ra tay giúp đỡ, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích.
- Tiên cô? Cô gọi tôi là tiên cô sao? Ha ha ha, thú vị, thật thú vị, đây là lần đầu tiên có người gọi tôi như vậy, không cần cám ơn tôi đâu, muốn cám ơn thì cám ơn cậu ta đi, hừ, nếu không phải bởi vì cậu ấy, tôi mới không rảnh mà để ý đến cô.
Lam Ninh quỳ gối trước người tôi:
- Đa tạ ân nhân, nếu như Lam Ninh có ngày thấy được thanh thiên (bầu trời xanh), vĩnh viễn không bao giờ quên đại ân của người.
Nam Cung Phi Yến lại che miệng cười to lên:
- Ha ha, vậy xin chúc mừng cô, ngày hôm nay cô đã thấy được thanh thiên rồi đó, tên của cậu ta là thanh thiên, Hàn Thanh Thiên, ha ha...
Lam Ninh đột nhiên giật mình, muốn cúi đầu quỳ xuống lần nữa, tôi vội vàng ngăn cản nàng lại, trừng mắt nhìn Nam Cung Phi Yến một chút:
- Chị đừng có cười ầm lên như vậy, hơn nửa đêm rồi, chị không sợ bị người khác nghe thấy, tưởng rằng nơi này có quỷ sao.
Nam Cung Phi Yến không thèm quan tâm nói:
- Em sợ cái gì, nơi này vốn đã bị quỷ ám, coi như có người nào đó nghe thấy, chị cũng không tin ai dám bước chân tới đây, hơn nữa vào giờ này, ngoại trừ việc bảo vệ kiểm tra xung quanh, cũng không có ai rãnh rỗi chạy đến đây, vậy ai sẽ nghe được?
Đột nhiên tôi vỗ đùi một phát:
- Nguy to, vào lúc này, hơn phân nửa Tất lão sẽ đi kiểm tra xung quanh, chúng ta phải nhanh chóng rút lui, nếu không bị hắn nhìn thấy thì phiền phức, chuyện của Lam Ninh, không thể để hắn biết được.
Tôi quay người lại dặn dò Lam Ninh:
- Trước tiên cô cứ chờ đợi ở đây, không cần sợ, vì Hồ tiên cô đã thi triển cấm chế cho cô, người đó sẽ không dễ dàng làm tổn thương cô được nữa, chúng tôi quay trở về nghĩ biện pháp, cố gắng tìm ra chân tướng trong thời gian ngắn nhất, đến lúc đó sẽ cứu cô ra ngoài.
Lam Ninh gật đầu thật mạnh:
- Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn anh!
Tôi xua tay:
- Không cần cảm ơn, sau này không có việc gì thì đừng bật đèn vào lúc đêm khuya, quá đáng sợ, hơn nữa... Ồ, không đúng lắm, có một người giấy được thi pháp rất giống cô là có chuyện gì? Đi ra tòa nhà thực hành này từ mấy ngày trước, là ai thế?
Đột nhiên tôi nghĩ tới vấn đề này, vì vậy nên nhanh chóng hỏi nàng, Lam Ninh cũng cảm thấy sửng sốt, mờ mịt nói:
- Tôi không biết, tôi, tôi vẫn ở nơi này, mấy nơi khác tôi không đi qua được, người giấy là gì?
Tôi cau mày lại, lắc đầu nói:
- Thôi bỏ đi, nếu như cô đã không biết, vậy tôi sẽ tự mình điều tra, cứ như thế, chúng tôi đi trước.
Tôi không dám trì hoãn nữa, mở ra cửa sổ, nhảy xuống cùng với Nam Cung Phi Yến, nhưng lần này nàng nhất quyết ôm lấy eo của tôi để xuống, tôi liền cảm thấy nhẹ nhàng, trôi bồng bềnh suốt đoạn đường từ cửa sổ xuống dưới đất, cảm giác kia rất kỳ diệu, giống như bên trong phim truyền hình, đặc biệt là chiếc áo tơi tả của tôi, gió vừa thổi tới, nó bay bồng bềnh trong gió, tôi cảm giác giống như mình biến thành thần tiên.
Rốt cuộc sau khi rơi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn lại, Lam Ninh đang đứng phía trước cửa sổ và vẫy vẫy tay với chúng tôi.
Hành trình kinh tâm động phách trong phòng học bị quỷ ám, dường như đã đi đến một kết thúc, tôi cùng Nam Cung Phi Yến yên lặng đi về phía trước, mỗi người suy nghĩ chuyện của mình, không có ai nói chuyện, khi nhìn thấy con đường rợp bóng cây dẫn đến ký túc xá, đột nhiên nàng nói với tôi:
- Chuyện này, em tính làm thế nào?
Tôi suy nghĩ nói:
- Đầu mối duy nhất mà em có hiện tại, chính là người kia là nữ nhân, tóc dài, váy đen, em muốn bắt đầu từ hướng này, trước tiên cứ điều tra hết người trong trường học này, rồi sau đó dần thu hẹp phạm vi, chỉ cần tìm được cô ấy, vậy thì dễ làm rồi.
Nam Cung Phi Yến nghiêng đầu nhìn tôi nói:
- Có bao giờ em nghĩ rằng, người đó có thể là người ở bên cạnh em hay không?
Trong lòng tôi hơi động, lắc đầu nói:
- Chẳng cần biết cô ta là ai, nói chung em sẽ không bỏ qua cho nàng, nhất định sẽ điều tra tới cùng.
Nam Cung Phi Yến cười cợt, nói:
- Thực ra, khi nãy em đã quên một vấn đề rất quan trọng, cũng có thể nói là manh mối, lẽ nào em hông nghĩ tới một vấn đề, cánh cửa phòng học kia đã bị khóa chặt, người kia làm sao có thể đi vào?
Tôi lập tức sững sờ, đúng a, đây là một vấn đề rất quan trọng, người kia, nếu như là một người, cô ta bước vào từ hành lang lớp học, nhất định sẽ đi qua cánh cửa kia, mà cô ta cũng không thể có thuật xuyên tường, thế thì cô ấy đi vào đấy bằng cách nào?
Cánh cửa kia, ban ngày tôi đã kiểm tra kỹ càng, rõ ràng đã bị khóa, chìa khóa chỉ nhân viên bảo vệ mới có!
Tuy nhiên, người bảo vệ đều là những người đàn ông trung niên, và những người đàn ông cao tuổi như Tất lão, làm gì có những cô gái trẻ tuổi?
Điều mà Nam Cung Phi Yến vừa mới nói làm cho tôi run cầm cập, chuyện này, dường như càng lúc càng bí ẩn.
Tôi tách ra với Nam Cung Phi Yến trong tâm trạng thấp thỏm không yên, nàng đi tới ký túc xá phòng học, tôi trở về ký túc xá nam sinh, nhưng vừa đi được hai bước, tôi vội vàng quay đầu nắm tay nàng lại, nàng ngạc nhiên cười với tôi:
- Sao thế, không nỡ rời xa chị sao?
Tôi không biết nói gì:
- Xùy xùy, ai thèm chứ, suýt chút nữa em quên mất một chuyện, chị mau đem chiếc áo của em khôi phục như lúc ban đầu đi, không phải vậy em mà về sẽ bị mất mặt lắm.
Nàng cười nói:
- Nhưng người ta không làm được mà.
Đừng hòng tôi tin, tôi chỉ tay về hướng tòa nhà thực hành nói:
- Đừng hòng lừa gạt em, đống đổ nát trong phòng học khi nãy chị cũng khôi phục được, nếu chị không chỉnh sửa lại chiếc áo của em, ngày mai em sẽ nói chị đang câu dẫn nam sinh viên.
Nàng cười nói:
- Ha ha, em cứ đi nói thoải mái, vốn hôm nay đã bị người ta nhìn thấy hết, nhưng mà... thôi được rồi, em đừng nóng giận...
Nàng nhẹ nhàng vung tay, lại một tia ánh sáng trắng bạc được lóe ra, tôi chỉ cảm thấy trước mắt mình sáng chói, khi tôi vừa mở mắt ra...
Trời ơi, bộ quần áo này của tôi đã mặc hơn hai năm, sao bây giờ giống như mới mua ngày hôm qua vậy?
Được rồi, tôi thừa nhận, có một chị gái là hồ tiên, có vẻ cũng không tệ lắm!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất