Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 73: Tiểu Nha, Tiểu Nhị Lang

Chương 73: Tiểu Nha, Tiểu Nhị Lang

Tần Thọ vừa nghe, trong lòng chấn động, rốt cuộc đã có lão đại nói giúp cho hắn… nhưng có phải câu nói này có phần hơi cứng rắn rồi không? Đây là Ngọc Đế đó!

Kết quả Tần Thọ nhìn theo hướng mà giọng nói phát ra, phát hiện đó là Nhị Lang Thần, Dương Tiễn!

Tần Thọ liền hiểu ra, tâm cao khí ngạo như Dương Tiễn, chịu nói chuyện là đã không tệ rồi, khách sáo hả? Không có đâu!

Ngay lúc này, lại có người mở miệng:

-Bẩm Ngọc Đế, tiểu tiên cho là, nếu như đã thưởng, vật thì chuyện tốt đi đôi, mong được điều may mắn.

Đó là vị bạch y nam tử ngồi trên đài mây, trong hàng của Lục Ti! Người này, Tần Thọ không quen, nhưng giữa mi mắt người này một mảnh đạm nhiên, giống như là trên trời dưới đất, toàn bộ đều không quan trọng với hắn ta! Điều quan trọng hơn là, Tần Thọ phát hiện, người này tuy là ngồi cùng hàng với Lục Ti, nhưng lại không có ai dám ngồi gần hắn! Cho dù là đối mặt với Ngọc Đế, cũng không có chút gì lo sợ, đó là một loại kiêu ngạo bẩm sinh! Cũng giống như sự kiêu ngạo của Nhị Lang Thần! Nhưng hắn ta với Nhị Lang Thần không giống nhau, Nhị Lang Thần là do ân oán cá nhân, cho nên nói chuyện cứng ngắc… Còn lời của hắn ta, là mềm mại, nhưng lại không phải nịnh bợ, mà là trong nhu có cương.

A

Tần Thọ nhịn không được âm thầm khen một tiếng:

-Sự giả vờ vô hình là trí mệnh nhất, đây tuyệt đối là một kẻ mạnh.

Hạo Thiên Khuyển che miệng, kích động nói:

-Mẹ ơi, thỏ con, bọn ngươi trúng thưởng lớn rồi! Nhị gia không cần nói, ngươi đã cứu ta, Nhị gia sẽ đỡ lời dùm ngươi. Nhưng ngươi có biết cái người đang nói chuyện là ai không?

Tân Thọ lắc lắc đầu theo bản năng...

Hà Tiên Cô thấp giọng nói:

-Đây là Khổng Tước Đại Minh Vương của Linh Sơn - Khổng Tuyên, trận đánh phong thần năm đó, uy chấn bát phương, hiện giờ đi vào cửa phật, thực lực còn càng mạnh hơn lúc trước. Luận về thực lực, về ngạo khí, đừng nói là đời này khó ai sánh bằng, ngay cả Ngọc Đế bây giờ cũng phải nể mặt của hắn ta vài phần!

Tần Thọ vừa nghe, đột nhiên hiểu ra! Bọn họ đánh bậy đánh bạ, biểu diễn một khúc Khổng Tước vũ, là đã cho Khổng Tước mặt mũi! Khổng Tuyên là Khổng Tước Đại Minh Vương, một con Khổng Tước của Tiên Thiên Hỗn Độn Chung, có thể nói là Khổng Tước Vương, là con Khổng Tước đầu tiên trong thiên địa. Hằng Nga thật sự là giúp hắn nở mày nở mặt, hắn ta đương nhiên cũng phải hồi đáp lại một chút.

Chỉ là Tần Thọ không ngờ được là, sự hồi đáp của Khổng Tuyên lại lớn như vậy, trực tiếp đưa tới chuyện tốt đi đôi, đây là được phần thưởng gấp đôi sao!

Tần Thọ âm thầm lau lau mồ hôi sau ót, trong lòng nói: “Đừng có chọc giận Ngọc Đế nha, không thì đến lúc đó sẽ bị một chưởng tan biết hết, chút xíu tốt cũng không có luôn đó…”

Ngay lúc Tần Thọ lau mồ hôi, Thái Bạch Kim Tinh ha ha cười một cái, lên trước nói:

-Bẩm Ngọc Đế, sau khi Hằng Nga tiên tử phi thăng, chưa hề đến Thiên Đình, không hiểu rõ lễ nghi trên Thiên Đình. Còn thỏ Ngọc Nhi, từ nhỏ đã sinh sống trên Mặt Trăng, cũng không hiểu rõ lễ nghi trên Thiên Đình. Tiểu tiên cho là, nếu đã là ban thưởng, hiện vật đương nhiên là đã có, không ngại ban thưởng thêm cho những cái khác.

Giọng cười này của Thái Bạch Kim Tinh như mang theo sức quyến rũ, một loại cảm giác hiếm thấy xuất hiện trong lòng Tần Thọ, sau đó Tần Thọ phát hiện, hiện trường vì một câu nói của Nhị Lang Thần mà trở nên căng thẳng lại được một tiếng cười ha ha này làm cho không khí trở nên ôn hòa hơn.

Cuối cùng Tần Thọ cũng hiểu tại sao Thái Bạch Kim Tinh lại có thể trở thành người được trọng dụng trong mắt Ngọc Đế rồi, lão già này, khả năng giãn hòa thật sự là quá tuyệt…

Có điều Tần Thọ lại có một trăm hai mươi phần không thoải mái với đề nghị của Thái Bạch Kim Tinh, cái gì gọi là hiện vật là có rồi, thưởng cái khác thêm? chẳng lẽ thưởng chỉ bằng nói miệng thôi sao? Tần Thọ cho là, chẳng có cái gì thật sự đến tay cả.

Nhưng, vào lúc này Tần Thọ cũng biết, không thích hợp cho hắn lên tiếng, ngoan ngoãn nghe là được.

Lúc này, Ngọc Đế gật gật đầu, nhưng lại không nói chuyện.

Tây Vương Mẫu ngồi cạnh bên cười nói:

-Nếu đã như vậy, hay là thưởng cho Hằng Nga và thỏ con mỗi người một đặc quyền đi lại trong cung, mỗi ngày đến Thiên Đình học lễ nghi, đọc sách học chữ là được. Còn về Hằng Nga tiên tử, có thể đi theo Bách Hoa tiên tử cùng học lễ nghi trong cung đình.

Lời nói này vừa nói xong, trong đầu của Tần Thọ như muốn nổ tung, hắn không dễ dàng gì mới đi qua nhiệm vụ học hành, ba năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông, bốn năm đại học kinh khủng, bây giờ lại bị sắp xếp quay lại đọc sách học chữ? Đây đúng là mới vừa thoát khỏi địa ngục đã đi vào chảo dầu… So với giết chết hắn còn tàn nhẫn hơn.

Nhưng mà, không đợi Tần Thọ kháng nghị.

Thái Bạch Kim Tinh lại nói một câu:

-Tiểu tiên cảm thấy vậy thật hợp lý.

Tần Thọ trong lòng thầm chửi: “Hợp lý cái đầu ngươi!”

Tiếp theo, Ngọc Đế gật gật đầu:

-Chuẩn!

Một chữ nói ra, Tần Thọ biết là, đã xác định rồi, không có cách nào phản kháng được nữa.

Tiếp theo thì nghe Ngọc Đế nói:

-Văn Khúc Tinh Quân có đây không?

Một thân văn nho tiên nhân, đứng dậy đáp lễ:

-Có thần, thần cẩn tuân pháp chỉ!

Ngọc Đế gật gật đầu, những lời dư thừa khác cũng không hề có, rõ ràng dứt khoát.

-Thỏ con, sao mặt ngươi lại đen thế… cách một lớp lông cũng thấy đen. Ngươi… không vui? - Hạo Thiên Khuyển hỏi.

Tần Thọ:

-Hớ hớ...

-Đừng có hớ hớ, còn không mau tạ ơn?

Hà Tiên Cô vỗ đầu của Tần Thọ một cái.

Thế là, Hằng Nga hành lễ, con thỏ con trực tiếp bò trên đất...

-Thỏ con, ngươi bò dưới đất làm gì?

Hà Tiên Cô dỡ khóc dỡ cười hỏi.

Tần Thọ nói:

-Ngươi thì hiểu cái gì? Đây gọi là cả người áp đất, so với quỳ còn là đại lễ lớn hơn… đây là ta đang tạ ân!

Hà Tiên Cô cạn lời… tại sao nàng lại cảm thấy con thỏ này không muốn quỳ xuống, nên mời bò như vậy? Với lại, nhìn cách hắn bò hình như không giống với lời hắn nói cho lắm.

-Lại chiêu này…

Thái Bạch Kim Tinh nhìn cảnh này, cũng vô cùng cạn lời, hắn nhớ không lầm thì lúc hắn tuyên chỉ, con thỏ chết tiệt này cũng dùng chiêu này. Lúc đó còn nghĩ thọ con này bị dọa, bây giờ mới hiểu, thì ra đây là một con thỏ lưu manh.

Nhưng mà Thái Bạch Kim Tinh rất có nghĩa khí không vạch trần hắn, chỉ gật đầu nói:

-Cả thân áp đất đúng là so với quỳ càng thể hiện sự tôn trọng hơn. Nhưng mà, thỏ con, tạ Ngọc Đế không cần dùng cả thân áp đất đâu, cúc cung là được rồi.

Tân Thọ vừa nghe, đôi tai động động, đứng dậy hỏi:

-Hả? không cần quỳ?

Thái Bạch Kim Tinh cười nói:

-Chỉ có Hoàng Đế hạ giới mới yêu cầu những lễ nghi hư vô như thế, Ở Thiên Đình, không cần.

Tần Thọ vừa nghe, có cảm giác mình đã bị thiệt thòi lớn, sớm biết không cần quỳ, hắn còn bò để làm gì? Cúi một cái đầu, tiết kiệm biết bao sức lực…

Nhìn bộ dạng đang tính toán thua thiệt của Tần Thọ, chúng tiên đột nhiên vui vẻ.

-Con thỏ này, quả nhiên không thành tâm bò mà...

-Ha ha… Con thỏ này, đúng là kỳ cục!

-Mấy năm này, cũng là lần đầu tiên gặp phải loại này… gặp Ngọc Đế cũng không thành tâm quỳ gối.

-Cũng không biết Ngọc Đế có tức giận hay không, nếu như tức giận rồi, hôm này chắc là sẽ có thêm một món đầu thỏ nướng rồi?

-Con thỏ này mập lắm, ngươi xem cái mông của hắn, thịt nạc không đó, ta muốn miếng thịt đó.

-Đôi tai nhìn cũng không tệ...

...

Tần Thọ nghe thấy những lời bàn tán này của đám tiên phá hoại thì giật mình một cái, trong lòng nói nếu như không biết đây là Thiên Đình, chỉ nghe thấy bọn họ nói nói chuyện, còn nghĩ là đã bị rơi vào động yêu quái rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất