Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 74: Hoàng ân vĩ đại

Chương 74: Hoàng ân vĩ đại

-Được rồi, con thỏ hoang dã, không hiểu quy tắc, sau nay cứ đơn giản đi.

Ngay lúc này, Ngọc Đế lên tiếng, giọng nói chính trực ôn hòa, không nhìn ra được là đang vui hay là đang không vui, nhưng mọi người nghe vậy đều hiểu rõ. Ngọc Đế không hề giận con thỏ.

Ngược lại, trong lời nói lại có ý ban thưởng, sau này đơn giản đi? Đây không phải là nói, từ nay về sau con thỏ chết tiệt này lên Thiên Đình không cần phải bó buộc quá nhiều quy tắc sao?

Ngay lập tức mọi người đỏ ngầu mắt nhìn Tần Thọ, bọn họ đến Thiên Đình nhiều năm như vậy, cũng không có được đãi ngộ này!

Ngay cả Thái Bạch Kim Tinh cũng không có.

Duy nhất một người, đại khái là vì trong lòng Ngọc Đế cảm thấy có lỗi với Dương Tiễn.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng chúng tiên chợt lóe lên suy nghĩ, có khi, tám phần là con thỏ này lọt vào mắt xanh của Ngọc Đế rồi, sau này không biết chừng lại trở thành một Thái Bạch Kim Tinh.

Nghĩ đến đây, mọi người im lặng ghi nhớ, sau này không nên chọc phá con thỏ này, để tránh phiền phức không đáng có.

Tần Thọ vừa nghe, ngay lập tức vui vẻ, biết là ân huệ, trong lòng nghĩ cần phải nịnh nọt một chút, gọi hết tên họ đi! Thế là Tần Thọ lớn tiếng gọi nói:

-Tạ ơn Hạo Thiên Kim Khuyết… Kim… cái gì nhỉ… cái gì mà… hừm… ơ… Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế!

Chúng tiến vừa nghe, cảm thấy cạn lời, con thỏ chết tiệt này, tên đầy đủ của Ngọc Đế cũng không nhớ. Đã không nhớ lại còn nói to… ngươi lớn tiếng nói ra, không nhớ được ngươi có thể hỏi mà! Con mẹ nhà người, phun ra một đống cái gì mà… cái gì nhỉ… hừm… ơ. Con mẹ nhà ngươi lắp bắp qua mặt ai thế?

Nghe thấy cách gọi này, kim quang trước mặt Ngọc Đế cũng run run lên, không biết là đang cười, hay là giận đến run người.

Nhưng Tây Vương Mẫu lại cười rộ lên:

-Con thỏ này thật thú vị, Văn Khúc Tinh, ngươi phải cố dạy dỗ cho tốt, đừng làm lỡ tiền đồ của nó.

Văn Khúc Tinh nhìn con thỏ trước mặt, sớm đã không còn cảm giác ung dung khi nhận đệ tử nữa rồi, bây giờ hắn cảm giác, giống như phân chuột sắp rơi vào trong nồi cháo! Quan trọng hơn, thứ phân chuột này lại là do chính hắn mang về...

Nhưng Tây Vương Mẫu đã mở lời, hắn còn có thể nói được gì? Đứng dậy hành lễ:

-Cẩn tuân pháp chỉ.

Tây Vương Mẫu lại nói với Tần Thọ:

-Thỏ con, cố gắng học, ngày sau có thành tựu, tương lai sẽ rộng mở hơn.

Tần Thọ vừa nghe, vị phó chủ tịch Tây Vương Mẫu này cũng đã lên tiếng nói rồi, với lại bạn học chủ tịch cũng không hề có ý cự tuyệt, sau này ai có thể ngăn cản con đường phát tài của hắn nữa? Thế là, Tần Thọ khom người hành lễ:

-Tạ Tây...

-Đừng gọi hết tên họ nữa, mất mặt lắm...

Hạo Thiên Khuyển đứng bên cạnh vội nhắc nhở.

Tần Thọ trợn mắt với hắn một cái, trong lòng âm thầm nói:

“Coi ngươi nói kìa, nói giống như ta biết tên họ đầy đủ của Tây Vương Mẫu vậy.”

Trong lòng suy nghĩ, nhưng miệng vẫn không ngừng, thỏ con nói:

-Tạ ơn Tây Vương Mẫu ân thưởng!

Đến giây phút này, chúng tiên mới ngỡ ngàng ngộ ra, con thỏ này sợ là không những lọt vào mắt xanh của Ngọc Đế… có thể cũng lọt luôn vào cả mắt xanh của Tây Vương Mẫu rồi… thật là lợi hại mà, con thỏ này sắp nổi danh rồi.

Sư đệ đầu trọc của Vô Lượng Sư Tổ, Vô Lượng Nhị Tổ thấy vậy, sờ sờ cái đầu trọc nói:

-Trời ơi… sư huynh, bây giờ ngay cả cha ta ngã, ta cũng không đỡ, chỉ đỡ ngươi! Ngươi đi nước cờ này thật tuyệt diệu, nếu dựa theo cách nghĩ của ta, bây giờ tám phần là đã đắc tội với con thỏ chết tiệt đó rồi. Sau này nếu con thỏ đó nổi dánh, có lẽ tiểu tông môn nhà chúng ta cũng không đủ để Thiên Đình đánh… Ngươi bây giờ hay rồi, kết được một thiện duyên. Sư huynh, huynh thành thật nói với ta đi, huynh biết được chuyện gì đúng không?

Vô Lượng Sư Tổ cười ha ha nói:

-Sớm đã nói với đệ, cái gì cần hỏi thì hỏi, cái gì không cần hỏi thì đừng nên hỏi. Đợi khi nào sư huynh ngươi không muốn làm nữa, ngươi lên làm tông chủ, đi xem xem thứ đồ lão sư tổ để lại, tự nhiên sẽ hiểu được sư huynh đang làm gì.

Vô Lượng Nhị Tổ nghe vậy, lập tức ngớ người ra hỏi:

-Vậy khi nào huynh không làm nữa? Đệ thấy hôm nay là một ngày tốt đó...

Vô Lượng Sư Tổ:

-...

Qua một lát sau, Vô Lượng Sư Tổ thản nhiên nói:

-Sự đệ, sau khi quay về đệ hãy đi trông giữ tổ phần đi, mười vạn năm sau hãy ra.

-Sư huynh, đệ cảm thấy mình nói sai rồi, còn có thể thu về kịp không?

Vô Lượng Nhị Tổ hỏi.

Vô Lượng Sư Tổ:

-Đệ đoán xem?

Vô Lương Nhị Tổ:

-Mang theo bình rượu được không?

Vô Lượng Sư Tổ:

-Ừm...

Mặc kệ hai người Vô Lượng Tiên Tông đang tranh luận, Tần Thọ bên này nhận được chuyện tốt, vui vẻ tạ ơn Ngọc Hoàng Đại Đế và Tây Vương Mẫu xong, kêu la nghênh đón Hằng Nga quay về.

Bách Hoa tiên tử dẫn theo Hằng Nga tiên tử bay lên đỉnh núi, mắt thấy càng đi càng gần, trái tim nhỏ của Tần Thọ đập loạn nhịp, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy… ôm lấy móng vuốt nhỏ, vì kích động quá nên đôi mắt đã đỏ càng đỏ hơn. Tùy là mới chia xa không bao lâu, nhưng Tần Thọ cảm giác một giây như một năm, chục năm chưa gặp vậy, nhớ lắm!

Kết quả không đợi Tần Thọ tiến đến, chỉ thấy Hàn Tương Tử đột nhiên tiến lên phía trước, nói:

-Hằng Nga tiên tử, nghe đại danh đã lâu, tại hạ là một vị trong Thượng Động Bát Tiên, Hàn...

-Thứ háo sắc! Tần Thọ nhìn một cái, ngay lập tức nóng lòng, cô em của nhà bọn họ làm sao dễ dàng bị người tán tỉnh được, thế là kêu lớn một tiếng, chèn ép những lời sau của Hàn Tương Tử.

Mặt Hàn Tương Tử đen xuống.

Đang tính nói gì đó...

Lã Đồng Tân liếc ngang rồi nói:

-Tiên Tử, tại hạ Lã...

-Lại thêm một tên háo sắc!

Tần Thọ lại hét lên, đồng thời xông lên, nhảy chân không, nhảy đến trong lòng Hằng Nga.

Hằng Nga mỉm cười một cái rồi ôm lấy Tần Thọ, ôm hắn ta ở trước ngực, vuốt vuốt đầu thỏ.

Tần Thọ thuận theo đưa đầu mình vào giữa hai ngọn núi.

Khoảnh khắc đó, vốn Hàn Tương Tử với Lã Động Tân còn muốn nói thêm gì đó, biểu hiện gì đó thì lập tức như bị sét đánh đứng ngay tại chỗ không cử động được, qua một lát sau, hai người nhìn nhau, cùng với con chó không có chút liêm sỉ kia đều đồng thanh nói:

-Cầm thú!

Kết quả là con thỏ chết tiệt đó ngẩng đầu lên, liền hỏi:

-Gọi ta làm gì? Có mắt nhìn một chút đi được không? Ở cùng mấy người toàn mây đen chướng khí, khó khăn lắm mới đi lên được núi lớn hít không khí trong lành, các người còn hét gọi ta… đền tiền đi!

-Má!

Lần này không chỉ có bọn họ tới, toàn bộ Bát Tiên cũng đều đến, từng người từng người đưa ngón tay giữa ra với hắn.

Bách Hoa tiên tử bị một nhóm người làm trò chọc cho mỉm cười… Sau đó Lã Động Tân cầm một đóa hoa đưa tới, Hàn Tương Tử cũng vội vã theo sau, sau đó hai người đều dùng ánh mắt gà chọi nhìn nhau…

Vốn là mọi người còn lạ lẫm, sau một trận náo nhiệt đã trở nên quen thuộc hơn nhiều.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Hằng Nga… Bách Hoa tiên tử với Bát Tiên đã rất thân thuộc.

Mọi người ngồi xuống, bên này còn đang tám chuyện, bên kia đã có mấy vị tiên nữ lên đài nhảy múa, hát ca… chỉ là có sự mở đầu của Bách Hoa tiên tử, và Hằng Nga, những bài nhảy tiếp theo trở nên kém đi chút đặc sắc.

Nhưng các vị tiên nhân không để ý đến mấy chuyện này lắm, giống như chỉ cần cho bọn họ một cái hoan hô, một lý do để uống rượu là được rồi, thế là tiếng hoan hô không ngừng vang lên, khung cảnh thật sống động, thật náo nhiệt.

Tần Thọ uống rồi uống, cảm giác có chút choáng váng, đầu óc quay cuồng, dư quang chuyển động đến một chỗ khác, đột nhiên chấn động!

Có người đang nhìn hắn!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất