Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 75: Ta quen ngươi!

Chương 75: Ta quen ngươi!

Tần Thọ thuận theo tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy giữa đám đệ tử Phật Môn có một hòa thượng đội cái mũ rách tả tơi, một chân gác ở trên bàn, một tay gặm đùi gà, một tay thì phe phẩy cái quạt nát bươm, cười híp mắt nhìn hắn.

Thấy Tần Thọ nhìn về phía mình, hắn lập tức dời mắt, hoặc là nhìn lên trời, hoặc là nhìn xuống đất, hoặc là nhìn bên cạnh… Tóm lại là không một lần nào dám đối mắt với Tần Thọ.

Có vấn đề! Muốn làm cái gì? Người này tuyệt đối có vấn đề! Ừm… Ánh mắt này sao lại trông quen mắt thế nhỉ, lại gần xem thử xem sao.

Tần Thọ lẩm bà lẩm bẩm leo xuống dưới bàn, loạng choạng chạy qua.

Hòa thượng kia phát hiện con thỏ nhỏ chạy lại đây, có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, cười híp mắt nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ leo lên vân đài của hòa thượng, ngồi trên bàn, bắt chéo chân, ôm tay, híp mắt nhìn chằm chằm đối phương, hỏi:

-Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?

-Gặp nhau? Sao có thể chứ? Đây là lần đầu tiên bần tăng nhìn thấy một con thỏ như ngươi đó. - Đối phương nhếch môi cười, bình tĩnh gặm đùi gà.

Tần Thọ nhìn thấy cái đùi gà vàng óng ánh kia, theo bản năng khịt khịt mũi, đang muốn chất vấn...

Trong mắt hòa thượng kia chợt lóe lên tinh quang, cười nói:

-Có muốn gặm đùi gà không?

Tần Thọ liếm liếm mép, hắn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa được ăn thịt. Con sâu tham lam lấp não cộng thêm con sâu rượu quấy nhiễu, hắn liền không quản được miệng mình, cũng quên luôn vấn đề đang định hỏi, mê mẩn mò mẫm thịt gà trong đĩa, xé một cái đùi xuống nhét vào miệng, nói:

-Cảm ơn nha.

Hòa thượng sửng sốt, hắn chỉ khách sáo vậy thôi, cũng chưa nói sẽ để cho con thỏ này ăn mà. Thế nhưng nhóc con này không hề khách khí, tự mình ra tay… Mười vạn cái con mẹ nó cuối cùng biến thành còn một câu, gượng gạo nói:

-Ặc...

Sau đó liền nhìn thấy con thỏ béo này há cái miệng nhỏ nhắn ra càng ngày càng to, cho đến khi đủ rộng thì nhét đùi gà vào miệng, vừa định rút xương ra thì con thỏ đột nhiên dừng một chút, nói thầm một câu:

-Không thể lãng phí!

Kết quả là, nhóc con này trực tiếp nhai hết luôn...

Xem đến đây, hòa thượng nhìn xương gà trên bàn của mình, vô cùng xấu hổ. Sau đó hắn yên lặng bỏ hết xương gà xuống trước mặt con thỏ, tỏ ý nói:

-Ăn được thì ăn nhiều một chút.

Con thỏ cúi đầu, vừa thấy thì nổi giận ngay lập tức, tên kia coi hắn như chó sao! Vì thế con thỏ một tay cầm cả đĩa thịt gà còn lại nhét vào miệng.

Hòa thượng vừa trông thấy, nhanh chóng đoạt lại, kết quả phản ứng chậm, cướp lại được có mảnh sứ của một nửa cái đĩa. Lại nhìn con thỏ kia, quai hàm bạnh ra thành hình cái đĩa… Sau đó miệng hơi động đậy, âm thanh răng rắc không dứt bên tai, cuối cùng ăn hết toàn bộ...

-Phì!

Con thỏ phun ra một mảnh sứ của cái đĩa, hỏi:

-Chừa cho ngươi một chút, ăn không?

-Đệt…

Hòa thượng không nhịn được chửi thề một tiếng.

Tần Thọ nhìn thấy cảnh này, híp mắt nói:

-Không đúng, biểu cảm này của ngươi này chắc chắn là ta đã gặp ở đâu rồi! Rất! Rất! Quen! Ngươi tên là gì?

Hòa thượng đảo mắt nói:

-Ngươi có thể gọi ta là Tế Điên, chỉ là người trong đây đều thích gọi ta là Tu Duyên hơn, nghe ra thì đúng là nho nhã hơn. Ngươi gọi ta là gì cũng được...

-Ngu Ngốc!

Tần Thọ quyết đoán nói.

Tế Điên vừa nghe thì phát cáu:

-Cái con thỏ này, sao ngươi lại mắng người?

Tần Thọ giang tay nói:

-Ta đâu có mắng người, là ngươi nói, ta gọi ngươi là gì cũng được. Thế nên ta gọi ngươi là Ngu Ngốc thôi...Ngu Ngốc, ngươi không đồng ý sao? Nếu như không đồng ý, vậy chúng ta đổi sang cái khác… Ngu Xuẩn, Ngu Si, Ngu Đần? Ngươi chọn đi, chọn một trong ba...

Tế Điên đen mặt, sờ sờ mấy thứ bên cạnh, như thể là muốn tìm thứ gì đó để đập con thỏ, nhưng khi nhìn lại hai cái răng cửa to đùng trong miệng của con thỏ chết tiệt này, bất đắc dĩ buông tay nói:

-Con thỏ kia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Tần Thọ bò lên, cẩn thận quan sát Tế Điên:

-Mặc kệ là cái gì, ta nhìn ngươi rất quen mắt.

Tế Điên nói:

-Nhìn quen mắt là chuyện bình thường, bần tăng xuống được trần gian, lên được Thiên Đình, là người nổi danh trong Linh Sơn! Dưới hạ giới, không phải khoác lác chứ tượng thờ của bần tăng chỗ nào cũng có! Cho dù trước kia người chưa từng thấy qua bần tăng thật, nhưng hẳn là đã thấy các loại tranh chân dung của ta.

-Không thể nào! Ta ở trên mặt trăng thì sao nhìn thấy tranh được, cũng chưa từng nhìn thấy tượng thờ nào cả! Ngu Ngốc, ngươi thành thật khai báo đi, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đúng không? - Tần Thọ nói.

Tế Điên chớp chớp mắt đáp:

-Có thể kiếp trước chúng ta đã gặp nhau, hay còn gọi là nhân duyên từ kiếp trước, cho nên kiếp này chúng ta mới có duyên gặp lại, vì vậy ngươi mới thấy ta quen mắt.

Tần Thọ nghe thế, thật sự cảm thấy có chút đạo lý, kiếp trước khi hắn ở Địa Cầu, có đôi khi cũng thấy vài người lạ nào đó trông rất quen.

Tế Điên thấy Tần Thọ tin rồi, nhanh chóng nói:

-Thỏ con, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, thế giới lớn như vậy, kỳ diệu như vậy, có rất nhiều chuyện, ngươi không nghĩ ra được đâu.

Vừa nói chuyện, Tế Điên vừa nhấc chân gác lên bàn, lười biếng dựa ra sau, một chút hình tượng của bậc La Hán cũng không có.

Trông thấy Tế Điên trước mặt, từ đôi giày rách dưới chân, quần rách, áo cũng rách… cái quạt rách, cái mũ rách, bên hông còn đeo một cái hồ lô đựng rượu tàn tạ...

Tần Thọ đột nhiên nhớ ra, thật đúng là hắn có biết cái thứ này, vô thức hét lên:

-Áo cũng rách, giày cũng rách, quần áo trên người ta cũng rách… ngươi cười ta, hắn cười ta, cả Phật Tổ cũng đang cười ta...

Đậu má, hắn là Tế Công!

Đầu óc Tần Thọ tỉnh táo lên không ít, trong lòng kích động kêu lên, đồng thời cũng thật sự kêu lên:

-Ta biết ngươi là ai rồi!

Lời này vừa nói ra, Tế Điên hoảng sợ, nhũn cả chân, làm rơi cái quạt, hỏi:

-Ta là ai?

Tần Thọ đã sớm biết, thần thoại chỉ là thần thoại, đó đều đã được tô vẽ cho đẹp, nhân vật được hoàn thiện bằng câu văn. Thần tiên chân chính, ít nhiều đều có chút chênh lệch...

Cho nên, Tần Thọ không vội nhận người, mà là theo bản năng đánh giá lại một lượt… Sau đó cười tươi tỏ vẻ nắm chắc thắng lợi, vỗ đùi kêu lên.

-Ta biết ngươi! Ta biết ngươi là ai rồi!

Tế Điên nhanh tay bịt miệng Tần Thọ lại, nói:

-Thỏ con, có chuyện chúng ta bình tĩnh nói, văn minh một chút, đừng kêu to như vậy, rất đáng xấu hổ.

-Hì hì, không có cách nào, ta rất kích động, chuyện tốt mà ngươi làm ta đều biết hết, không nhịn nổi!

Tần Thọ thấy bộ dạng thô tục của Tế Điên, cũng học theo làm điệu bộ thô tục.

Kết quả Tần Thọ thô tục một, Tế Điên còn thô tục mười, gian xảo cười hề hề nói:

-Thỏ con, chuyện này không cần phải nói đâu...

-Như vậy sao được? Phải nói chứ! Ở đây nhiều khách quý như vậy, rất thích hợp để nói!

Tần Thọ say sưa nói, hắn thực sự cảm thấy việc Tế Công làm là việc tốt… Làm nhiều việc tốt như vậy, khoác lác một tí cũng là đương nhiên.

Tế Công lại càng chột dạ, nói:

-Thỏ con, ngươi cứ nói thẳng đi, phải làm sao ngươi mới có thể ngậm miệng không nói chuyện này nữa!

Tần Thọ sửng sốt, tại sao làm việc tốt mà cũng không cho nói chứ? Hắn nhìn Tế Công, lại ngẩng đầu nhìn đám người đại hòa thượng toàn thịt cùng với Ngọc Đế, Tây Vương Mẫu, sờ sờ cằm, bấm bấm mấy ngón tay bé xíu, tính đi tính về cũng không biết Tế Công đang nghĩ cái gì. Nhưng ai thèm quản hắn nghĩ gì chứ, đã có điều kiện để ngậm miệng, không kiếm bạc không được, vì vậy Tần Thọ nói:

-Ta muốn pháp bảo, rất nhiều pháp bảo, càng nhiều càng tốt.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất