Công Tử Biệt Tú

Chương 56: Phá án bằng thú ngữ (2)

Chương 56: Phá án bằng thú ngữ (2)
Lâm Tú vừa nói vừa cười cùng mọi người dọc đường, duy có mỗi một người, nghiêm mặt từ đầu đến cuối, chưa từng biểu lộ tươi cười với hắn.
Đó là một người trẻ tuổi, bộ dạng khá đẹp trai, nhưng không bằng Lâm Tú, dáng vẻ không nói không rằng tỏ ra rất ngầu.
Lâm Tú nhớ, người này tên Liễu Thanh Phong, hình như là một chủ sự của Tập Nã Xử, tuổi không lớn lắm, năng lực rất mạnh, ở Thanh Lại ti có danh tiếng không nhỏ, từng là đệ nhất danh bộ Thanh Lại ti, sau đó được đề bạt, Lang trung đại nhân hết sức trọng dụng.
Lâm Tú không rõ mình đắc tội hắn khi nào, nhưng mà hắn không có sắc mặt tốt với Lâm Tú, Lâm Tú cũng sẽ không chủ động đi để ý hắn.
Đoàn người nhanh chóng đến địa điểm xảy ra vụ án.
Đây là một trạch viện của thương nhân ở phía tây thành, sân không nhỏ, bốn cổng vào nhà còn lớn hơn Lâm phủ, nơi này thuộc về một thương nhân họ Vương, người xảy ra chuyện cũng là thương nhân họ Vương này.
Sáng nay, hắn được phát hiện đã chết trong sân nhà mình.
Sau khi ngỗ tác kiểm tra, phát hiện trên người hắn không có vết thương gì khác, chỉ có một vết thương chí mạng nằm sau gáy, một góc bồn hoa trong sân có vết máu, trải qua so sánh, đích thật là của Vương viên ngoại.
Ngoài ra, ngỗ tác cũng tìm thấy dấu hiệu bong gân tại mắt cá chân Vương viên ngoại.
Mà gạch xanh trên mặt đất, quả thực có một viên hơi lỏng lẻo, ban nãy một tên bộ khoái vô ý giẫm lên, xém chút nữa té ngã.
Vụ án đơn giản hơn tưởng tượng nhiều, hết thảy chứng cứ đều chứng tỏ thời điểm Vương viên ngoại đi trong sân đêm qua, không cẩn thận giẫm phải một viên gạch xanh lỏng lẻo này, thân thể không vững, ngã xuống đất.
Thật trùng hợp, đầu hắn đụng vào góc cạnh bồn hoa, lúc ấy liền đi đời nhà ma.
Gạch xanh lỏng lẻo trên mặt đất, dấu vết bong gân mắt cá chân của Vương viên ngoại, vết thương trí mạng sau gáy, cùng với vết máu trên bồn hoa, đều nói rõ điểm này.
Đương nhiên, chung quy đây cũng là vụ án mạng người, toàn bộ người Thanh Lại ti vẫn tiến hành khám xét hiện trường nghiêm ngặt, hỏi thăm từng người trong Vương phủ, thậm chí còn tiến hành khôi phục tình hình khi vụ án xảy ra như cũ, kết quả đều cho thấy, Vương viên ngoại là chết ngoài ý muốn.
Liễu Thanh Phong nhiều lần khám xét hiện trường, khẽ thở phào, nói: “Hiện trường bọn ta đã xem xét kỹ, Vương viên ngoại là bỏ mạng ngoài ý muốn, các ngươi có thể thu dọn hiện trường, chuẩn bị hậu sự cho hắn.”
“Lão gia, sao người lại bỏ đi như thế!”
“Điều này khiến bọn ta sống thế nào đây…”
“Lão gia, người thật ác độc mà…”
. . .
Mọi người trong Vương gia nghe vậy, đều bắt đầu gào khóc, bộ khoái Thanh Lại ti thường xuyên xử lý án mạng, đối với cảnh tượng này cũng tập mãi thành quen, chỉ là trong lòng cảm thán, Vương viên ngoại này chết rất uất ức, vất vả lắm mới xây dựng được gia nghiệp như vậy, còn chưa kịp hưởng thụ cho tốt thì đã ngã chết, cũng không tránh khỏi quá đáng tiếc…
Đúng lúc người của Thanh Lại ti chuẩn bị rời đi, Lâm Tú vẫn luôn lặng lẽ bất ngờ mở miệng nói: “Đây không phải tai nạn, là hắn giết.”
Hắn vừa nói xong, tiếng khóc của mọi người trong Vương gia im bặt.
Ánh mắt người của Thanh Lại ti cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Tú.
Mày Liễu Thanh Phong nhăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tú trầm giọng nói: “Lâm văn thư, tất cả căn cứ chính xác đều cho thấy, Vương viên ngoại là tai nạn chết, lẽ nào ngươi phát hiện được đầu mối gì sao, ở đâu?”
Lâm Tú lắc đầu nói: “Không có.”
Những bổ khoái của Thanh Lại ti này, đã làm không biết bao nhiêu án, ánh mắt rất lợi hại, bọn họ điều tra hiện trường nhiều năm, sắp xếp toàn bộ dấu vết tra được, mới có thể đưa ra kết luận này. Một người bình thường như Lâm Tú, đương nhiên không thể nào có kinh nghiệm điều tra hiện trường phong phú hơn bọn họ.
Mày Liễu Thanh Phong nhăn chặt lại, giọng điệu cũng nặng hơn, mang theo ý vị răn dạy, nói: “Lâm văn thư, tuy mạng người quan trọng, cẩn thận như thế nào cũng không đủ, nhưng bất kể chuyện gì cũng phải nói đến chứng cứ, mời ngươi không có bằng chứng thì đừng ở đây phát ngôn bừa bãi.”
Lâm Tú liếc mắt một cái nhìn vào chiếc lồng chim treo ở dưới mái hiên, chuẩn xác mà nói, là nhìn vào con chim ở trong lồng đó, đó là một con chim họa mi, những kẻ huân quý giàu có đều thích xách chim đi dạo tìm niềm vui, đây cũng coi như là một loại nhã hứng, Vương viên ngoại học đòi văn vẻ, trong nhà cũng nuôi mấy con.
Lúc này, xung quanh là một mảnh yên lặng, chỉ có con chim này đang kêu loạn.
Ngay sau đó, Lâm Tú dời tầm mắt, đưa tay chỉ về phía mọi người trong Vương gia, nói: “Vương viên ngoại là bị người khác mưu hại, hung thủ chính là người này, không tin thì thẩm tra hắn rồi sẽ biết.”
Người bị Lâm Tú chỉ vào là một gã nam tử, thấy Lâm Tú gắn tội danh giết người lên người hắn, sắc mặt hắn tái nhợt, bộp một tiếng quỳ ở trên đất, lớn tiếng nói: “Đại nhân, không phải ta, thật sự không phải ta, sao ta có thể giết hại lão gia chứ, lão gia gặp chuyện không may, còn là ta đi nha môn báo án, xin đại nhân minh giám!”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất