Công Tử Biệt Tú

Chương 57: Phá án bằng thú ngữ (3)

Chương 57: Phá án bằng thú ngữ (3)
Hai mắt Liễu Thanh Phong trầm lại, ngay lúc Lâm Tú chỉ về phía nam tử kia, hắn sâu sắc phát hiện, trong mắt người này hiện lên một tia kinh hoảng!
Chuyện này sao có thể!
Phải biết rằng, từ khi bắt đầu đi vào Vương gia, hắn vẫn luôn âm thầm lưu ý vẻ mặt của mỗi một người ở đây, thông qua nhiều lần điều tra, hắn mới loại trừ hiềm nghi của mỗi người.
Những hạ nhân trong Vương gia, biểu hiện đều không có gì đáng ngờ, nhưng vừa rồi khi Lâm Tú chỉ vào hắn, ánh mắt và vẻ mặt của hắn đều lộ ra sơ hở!
Nếu như hắn bị oan uổng, khi bị người khác vạch trần, hẳn là sẽ khiếp sợ, bất ngờ, phẫn nộ, sợ hãi, chứ không nên xuất hiện loại kinh hoảng chột dạ này.
Liễu Thanh Phong đã điều tra vô số án, tự tay bắt vô số hung thủ, trực giác được hình thành trong thời gian dài nói với hắn, người này có vấn đề!
Nhưng mà, vì sao Lâm Tú lại nhìn ra được.
Ánh mắt Liễu Thanh Phong nhìn về phía Lâm Tú, phát hiện ánh mắt của hắn rất bình thản, không nhìn ra được cảm xúc giao động nào.
Rất nhanh hắn điều chỉnh lại tâm tình, chỉ vào tên hạ nhân của Vương gia kia, nói: “Người này có vấn đề, bắt lấy hắn!”
Mấy người bộ khoái nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt lấy tên hạ nhân kia từ trong đám người.
Vừa rồi khi mới bước vào người của Thanh Lại ti đều cho rằng Vương viên ngoại là tai nạn chết, vì thế khi hỏi người của Vương gia, cũng không có trọng điểm, nhưng lúc này nếu như đã xác định được người hiềm nghi, đương nhiên việc xét hỏi sẽ rất sắc bén, mới đầu người này trả lời cũng coi như là lưu loát, nhưng sau một hồi, lời khai của hắn có trăm ngàn chỗ hở, thậm chí tự mâu thuẫn lẫn nhau, dần dần, không nói đến người của Thanh Lại ti, đến ngay cả người nhà Vương gia cũng nhìn ra chỗ không đúng…
Một phụ nhân chỉ vào hắn, bi phẫn nói: “Vương Nhị, Vương gia chúng ta đối tốt với ngươi như vậy, thế mà ngươi lại làm ra loại chuyện này!”
Trải qua một hồi bị người Thanh Lại ti luân phiên tra hỏi, cuối cùng tâm lý của Vương Nhị cũng sụp đổ, hắn quỳ rạp xuống đất, khóc rống nói:”Phu nhân, xin lỗi, ta không phải cố ý, ta không cố ý…”
Dưới áp lực trùng trùng, một người bình thường như Vương Nhị rất nhanh đã khai ra.
Hóa ra khi làm hạ nhân của Vương gia, hắn vẫn luôn âm thầm ăn cắp đồ vật của Vương gia, bởi vì thủ đoạn của hắn cẩn thận, mỗi lần đều không để lại dấu vết, nên vẫn luôn không bị bắt.
Không may là hôm qua khi hắn ăn trộm tiền của Vương viên ngoại, bị Vương viên ngoại bắt ngay tại chỗ, trong nhà có trộm, Vương viện ngoại tức giận đã lập tức muốn bắt hắn đi gặp quan.
Nếu như bị bắt đến quan phủ, ít nhất là không tránh được một trận đòn, khi Vương Nhị cầu xin tha thứ, đã xảy ra tranh chấp với Vương viên ngoại, hắn đã vô ý đẩy Vương viên ngoại ngã, Vương viên ngoại đập gáy xuống đất, lập tức chết luôn.
Ban đầu Vương Nhị thất kinh, sau khi tỉnh táo lại, lo lắng quan phủ xử hắn tội giết người, nên đã cẩn thận xử lý hiện trường đầu tiên, rồi lại tỉ mỉ bố trí giả vờ Vương viên ngoại bất ngờ bỏ mạng ở trong sân, bởi vì hắn xử lý chi tiết quá hợp lý đến ngay cả người của Thanh Lại ti cũng bị lừa.
“Đáng chết, đã từng thấy kẻ giết người che giấu sự thật, nhưng chưa từng gặp kẻ nào sắp xếp không một kẽ hở như thế!”
“Thật sự là không để lại một chút manh mối nào cho chúng ta!”
“Ngươi con mẹ nó, thật đúng là một nhân tài, có bản lĩnh này làm cái gì mà không được, thế mà cứ phải đi đường ngang ngõ tắt!”

Người của Thanh Lại ti suýt chút nữa bị Vương Nhị lừa dối, trong lòng vừa giận vừa tức, nhưng nghĩ đến bận trước bận sau, điều tra cẩn thận các ngóc ngách của Vương gia một hồi, cũng không phát hiện ra manh mối, Lâm Tú chỉ đứng ở trong sân, cái gì cũng không làm, thế mà lại có thể liếc mắt đã tìm ra hung thủ, trong lòng mọi người nổi lên vô số tò mò, rốt cuộc là tại sao hắn biết được.
Đến ngay cả Liễu Thanh Phong cũng thu hồi vẻ khinh thường đối với Lâm Tú, khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Lâm văn thư, xin hỏi, ngươi làm thế nào nhìn ra hắn là hung thủ.”
Trải qua chuyện này, hắn sẽ không bao giờ còn cho rằng Lâm Tú là tên công tử bại hoại dựa vào đi cửa sau mới có thể đến được Thanh Lại ti, đến ngay cả hắn cũng không nhìn ra được, thế mà Lâm Tú lại có thể liếc mắt đã nhận ra hung thủ, vị văn thư hồ sơ này, thật sự có bản lĩnh.
Hắn khinh thường con cháu quyền quý một bụng đều là bao cỏ, nhưng lại không thể không phục ánh mắt sáng như đuốc của Lâm Tú.
Đương nhiên Lâm Tú không thể nói cho Liễu Thanh Phong biết, là con chim ở trong lồng kia nói cho hắn biết, chuyện tối ngày hôm qua là Vương Nhị làm, tuy không có người thứ hai nhìn thấy, nhưng từ đầu đến đuôi đều bị con chim này nhìn thấy hết.
Hắn thần bí cười nói với Liễu Thanh Phong: “Đoán.”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất