Công Tử Biệt Tú

Chương 74: Lê Hoa Uyển (2)

Chương 74: Lê Hoa Uyển (2)
Lâm Tú cũng không nói cái gì nữa, con hát ở trên đài đã bắt đầu hát khúc thứ hai, Lâm Tú vừa nghe âm thanh mềm mại kia, ngón tay vừa nhẹ nhàng gõ lên trên bàn theo tiết tấu.
Nhắm mắt lại, chỉ nghe âm thanh, giống như là trở về lúc tước.
Cái thế giới kia không có người nào khiến cho Lâm Tú lưu luyến, nhưng lại có chuyện khiến hắn lưu luyến.
Lâm phủ rất ấm áp, Triệu gia đối với hắn cũng rất tốt, nhưng mỗi khi đêm dài tĩnh mịch, Lâm Tú vẫn luôn cảm thấy trong đáy lòng hiện ra một loại cảm giác cô độc, giống như hoàn toàn không hợp với thế giới này vậy, vì thế tất cả mọi thứ trong thế giới này đối với hắn đều là xa lạ, hắn không tìm thấy được bất cứ cái gì quen thuộc ở đây.
Đến ngay cả hí khúc ở trong nhà hát cũng là thứ hắn chưa bao giờ từng nghe.
Có điều, tuy giọng hát của con hát ở trên đài rất tốt, nhưng đối với Lâm Tú mà nói, chung quy vẫn là thiếu một cái gì đó.
Vì thế hắn mở mắt, vẫy vẫy tay với một cô gái đứng cách đó không xa.
Bình thường mà nói, kinh doanh nhà hát, đều là tất cả gánh hát, ở trong này rót trà rót nước đều là tiểu học đồ của gánh hát, các nàng chạy ở trong này mấy năm, học hát vài năm, là có thể lên đài diễn xướng.
Cô gái nhanh chân bước tới, hỏi: “Công tử có gì dặn dò?”
Lâm Tú nói: “Ta muốn chọn kịch.”
Muốn vào nhà hát, cần phải mua vé, vé này không giới hạn thời gian, có thể từ khi nhà hát mở cửa ngồi đến khi đóng cửa, nhưng ngoại trừ nghe hí miễn phí ra thì sau khi rót lần trà đầu tiên, cũng như điểm tâm đồ ăn, đều cần phải trả phí.
Mỗi ngày nhà hát sẽ sắp xếp một vài hí khúc, nếu như khách tình nguyện bỏ ra một ít tiền, thì có thể chọn hí khúc mình thích.
Chỉ chốc lát sau, đã có một bà lão đi lên, cười ha ha nói: “Xin hỏi công tử muốn chọn đoạn nào, ở chỗ chúng ta muốn một mình chọn khúc, là phải thu thêm hai mươi văn tiền.”
Hai mươi văn tiền một khúc, cũng không đắt, Lâm Tú gật gật đầu, tiếp tục nói: “Khúc mục ta muốn chọn, ở chỗ các ngươi không có, hay là ngươi tìm một vị cô nương, ta dạy nàng hát như thế nào, rồi nàng lại hát cho ta nghe, thế nào?”
Lâm Tú vừa nói ra lời này, ánh mắt bà lão nhìn hắn mang theo chút cảnh giác, tiếp đó lắc đầu nói: “Xin lỗi, công tử, Lê Hoa Uyển chỉ có thể hát khúc mục các cô nương biết hát…”
Lâm Tú nghĩ nghĩ nói: “Ta có thể thêm tiền.”
Bà lão lắc đầu nói: “Đây không phải là chuyện tiền.”
Bốp!
Lâm Tú đặt một thỏi bạc lên bàn.
Yết hầu lão bà giật giật, trong nháy mắt quay đầu, lớn tiếng nói: “Các cô nương tất cả lại đây!”
Lê Hoa Uyển.
Một vài nữ tử đứng ở phía sau bà lão, ánh mắt tò mò đánh giá người công tử trẻ tuổi ngồi trước bàn, nhưng không có một người nào đứng ra.
Vị công tử này ra tay rất hào phóng, nhưng cũng là có điều kiện.
Hắn không nghe khúc mục ở trong nhà hát, mà là muốn dạy các nàng hát, rồi lại để các nàng hát cho hắn nghe, tuy trước kia chưa từng có loại chuyện này, nhưng chỉ cần cho nhiều bạc, mọi người cũng không phải không thể hát.
Vấn đề ở chỗ, người bình thường sao có thể đưa ra loại yêu cầu kỳ quái này, các nàng đều lo lắng, vị công tử tuấn tú ở trước mặt này có mưu đồ không chính đáng với các nàng, đến lúc đó sẽ làm một vài chuyện khinh bạc.
Tuy bộ dạng của hắn tuấn tú, nhưng các nàng cũng đều là người trong sạch, không giống với các cô gái trong thanh lâu dùng sắc mê hoặc người.
Giữa sân trầm mặc một hồi lâu, mới có một nữ tử đi lên một bước, nói: “Ta đến đi.”
Lâm Tú chú ý đến, nàng chính là vị cô nương vừa hát hí khúc kia, tuy trên mặt vẫn là lớp trang điểm đậm, nhưng nhìn từ khuôn mặt và mi mắt, có lẽ cũng là một vị mỹ nhân.
Nữ tử này đứng ra, bên cạnh lập tức có người giữ nàng lại, khuyên: “Thải Y, ngươi phải nghĩ cho kĩ, chỗ bạc này nào có dễ kiếm như vậy…”
Cô gái tên là Thải Y mỉm cười nói: “Không sao đâu, chẳng qua chỉ là học một khúc hát mới, không cần lo lắng.”
Tiếp đó, nàng nhẹ nhàng thi lễ với Lâm Tú, nói: “Công tử mời đi theo ta.”
Lầu một của Lê Hoa Uyển là đại đường, còn có khách nghe hí ở trong này, nếu như nàng một mình hát cho Lâm Tú thì đương nhiên không ở chỗ này, trong lâu còn có nhã các đặc biệt, đó là nơi chuẩn bị cho khách một mình chọn khúc.
Lâm Tú đi theo nàng lên lầu hai, đi vào một nhã gian trang trí tao nhã, đột nhiên hỏi: “Lẽ nào cô nương không sợ ta có mưu đồ bất chính sao?”
Đương nhiên hắn nhìn ra được băn khoăn của những cô nương kia, các nàng coi hắn là công tử ăn chơi trác táng đến săn mồi, cho nên mới không ai đồng ý.
Thải Y cô nương nhẹ nhàng cười, nói: “Người khác sẽ làm, nhưng công tử thì không.”
Lâm Tú có chút kinh ngạc, hỏi: “Vì sao?”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất