Công Tử Biệt Tú

Chương 75: Lại gặp Quý phi.

Chương 75: Lại gặp Quý phi.
Tuy hắn một thân chính khí, những cũng không viết hai chữ “người tốt” ở trên mặt.
Thải Y cô nương nói: “Ngày ấy Thanh Lại ti thẩm án, Thải Y đã đứng ở bên ngoài xem, công tử không sợ cường quyền, đạo đức tốt, khiến Thải Y rất khâm phục.”
Lâm Tú bừng tỉnh ngộ, tiếp đó cũng chỉ là cười cười, nói: “Nếu đã như thế, chúng ta bắt đầu đi.”
Đầu tiên Lâm Tú ngâm nga một làn điệu ngắn, hắn vốn tưởng rằng, cần ngâm vài lần, nàng mới có thể học được, không ngờ được mới chỉ nghe hắn ngâm nga một lần, vị cô nương tên Thải Y này đã có thể dùng đàn tranh gảy ra một đoạn chuẩn xác.
Lâm Tú thầm nghĩ quả nhiên là chuyên nghiệp, mấy lượng bạc này tiêu rất giá trị.
Đánh giá của Linh m với hắn là cần kiệm, thật ra nàng có chút hiểu lầm Lâm Tú, hắn tiêu tiền rất tùy hứng, từ trước đến giờ không hỏi đắt hay không, chỉ xem có đáng giá hay không, hắn sẽ ăn đồ ăn mấy văn tiền bên đường, cũng có thể dùng mấy lượng bạc để nghe khúc, tất cả đều xem tâm tình.
Sau một khắc, Lâm Tú nhìn Thải Y, hỏi: “Nhớ kỹ ca từ khúc chưa?”
Thải Y gật đầu, nói: “Nhớ kỹ rồi.”
Vừa rồi vị công tử này đưa cho nàng một đoạn ca từ khúc mới, có một vài làn điệu, thậm chí không nằm trong ngũ âm, cách hát và chủ lưu hoàn toàn khác nhau, là một cách hát mà nàng chưa từng nghe qua, Thải Y không biết vì sao vị công tử này lại hát như thế, nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là khách thanh toán bạc, các nàng thỏa mãn yêu cầu của khách.
Nàng thanh thanh cổ họng, thử hỏi: “Công tử, ta bắt đầu nhé?”
Lâm Tú khẽ gật đầu.
Không bao lâu sau, đã có tiếng hí khang du dương, vang lên ở bên tai Lâm Tú.
“Phía dưới đài người qua lại, nhưng không thấy được gương mặt khi xưa
Người trên đài hát khúc ca ly biệt, cõi lòng tan nát.
Thật khó đặt bút viết chữ tình.
Chàng phải dùng máu để cất lên tiếng hát…”
Hát xong, Lâm Tú mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng hắn cũng tìm được loại cảm giác này.
Đây là cảm giác Lâm Tú cần, cũng là đối với hắn mà nói, chính là thứ cảm giác vừa rồi thiếu trong khúc mục của nàng.
Có thể ở thế giới xa lạ, nghe được âm nhạc quen thuộc, đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ gì đây chính là an ủi lớn nhất.
Một phần cảm giác cô độc trong lòng Lâm Tú, ở chỗ này nghe được “Xích linh”, sau khi hơi phân tán một chút, hắn nhìn nữ tử trước mặt chắp tay, nói: “Đa tạ Thải Y cô nương.”
Thải Y cô nương nhẹ nhàng cười, nói: “Công tử khách khí, đây là việc Thải Y nên làm.”
Lâm Tú đứng lên, nói: “Hôm nay còn có chuyện quan trọng, ngày khác sẽ đến nghe cô nương xướng khúc.”
Thải Y nhẹ nhàng khom người, mỉm cười nói: “Công tử đi thong thả.”
Đợi khi Lâm Tú rời khỏi Lê Hoa Uyển, trên mặt nàng mới hiện ra tia tò mò, ca khúc có giai điệu kỳ lạ này, trước kia nàng chưa từng nghe, dường như là do vị công tử này sáng tác ra, dưới góc nhìn của nàng, với hắn mà nói dường như có ý nghĩa độc đáo nào đó.
Nhưng ca từ của khúc này, rõ ràng nói linh nhân các nàng.
Nhất thời, Thải Y dâng lên lòng tò mò với vị công tử này.

Sau ngày hôm đó, ngoại trừ tu hành với Linh m, đi hoàng cung chế tạo băng ra thì Lâm Tú lại có thêm một chuyện để làm.
Đi nhà hát nghe khúc.
Vốn dĩ phương thức giải trí của thế giới này đã không nhiều, những cái khác Lâm Tú không hề cảm thấy có hứng thú, duy chỉ đối với nghe hí là có chút chú ý, lần thứ hai đến Lê Hoa Uyển, Thải Y không có ở đây, Lâm Tú tùy tiện chọn một vị cô nương khác.
Chỉ là, khiến cho hắn thất vọng là, rõ ràng cảm nhạc của vị cô nương kia không chuẩn như Thải Y, Lâm Tú dạy vài lần, nàng vẫn lạc điệu.
Rơi vào đường cùng, Lâm Tú đành phải đổi người khác.
Tuy cô nương mới cảm nhạc chuẩn, nhưng vẫn không hát ra được hương vị Lâm Tú cần, lúc này Lâm Tú mới ý thức được, thanh âm của Thải Y cô nương, dường như có thể đi vào linh hồn, có một tính chất đặc biệt mà không linh nhân nào có thể thay thế được.
Liên tiếp hai lần, Thải Y cô nương không có ở nhà hát, khi Lâm Tú lại đến lần nữa, trực tiếp hỏi chủ của Lê Hoa Uyển, cũng chính là là lão bà kia: “Xin hỏi Thải Y cô nương đi đâu rồi?”
Bà chủ thở dài, nói: ‘Thải Y bệnh rồi.”
“Bệnh rồi?” Lâm Tú hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Bà chủ lại than một tiếng, nói: “Đã nằm trên giường mấy ngày rồi…”
Lâm Tú nghĩ nghĩ, hỏi: “Ta có thể đi thăm nàng không?”
Bà chủ nhìn Lâm Tú, do dự một lát, cuối cùng gật đầu nói: “Mời công tử đi theo lão thân.”
Một lát sau, trong một ngõ hẻm sâu của Lê Hoa Uyển, bà chủ của Lê Hoa Uyển đẩy cửa của một viện tử ra, nói với Lâm Tú: “Chính là nơi này.”
Trong viện còn có một vài thiếu nam thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, có người đang luyện tập giọng hát, có người đang lộn nhào, có lẽ cũng là người của Lê Hoa Uyển, Lâm Tú đi đến một căn phòng, vừa mới đến cửa, đã nghe được một tràng tiếng ho khan.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất