Công Tử Biệt Tú

Chương 76: Lại gặp Quý phi. (2)

Chương 76: Lại gặp Quý phi. (2)
Lâm Tú đi vào phòng, nữ tử nằm ở trên giường nhìn thấy hắn, ngọ nguậy muốn đứng dậy, quẫn bách nói: “Công tử, sao người lại đến đây…”
Lúc này nàng không trang điểm, mặt mộc hiện ra, tóc đen được buộc lại rối tung ở trên vai, dung mạo nàng không khác nhiều so với Lâm Tú đoán, mi dày tóc đen, mắt hạnh mũi ngọc, chỉ là sắc mặt và môi đều có chút tái nhọt, khiến cho nàng thêm vài phần ôn nhu và đáng thương.
Thấy nàng cố gắng chống người ngồi lên, Lâm Tú vội vàng nói: “Thải Y cô nương không cần ngồi dậy, nhiều ngày đến nhà hát tìm ngươi, nhưng ngươi không có ở đó, bà chủ nói ngươi bị bệnh, nên ta đến thăm ngươi.”
Thải Y xin lỗi nói: “Để cho công tử nhớ mong rồi.”
Lâm Tú hỏi: “Đã khám đại phu chưa?”
Bà chủ nói: “Đã khám rồi, nhưng uống mấy thang thuốc, vẫn không thấy tốt lên chút nào."
Tuy Lâm Tú và Thải Y cô nương không có bao nhiêu giao tình sâu đậm, nhưng chỉ có tiếng ca của nàng, mới có thể xoa dịu được cô độc và tịch mịch trong lòng hắn, cũng không thể để nàng tiếp tục bệnh như thế.
Lâm Tú nghĩ nghĩ, nói: “Ta có một bằng hữu, là Thái y trong cung, ta mời nàng đến khám giúp ngươi, hẳn là sẽ có thể khỏi rất nhanh.”
Thải Y vội vàng nói: “Thải Y là một con hát, sao dám làm phiền Thái y…”
Lâm Tú khoát tay áo nói: “Con người nàng tốt lắm, không sao, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi một chút rồi quay lại.”
Dứt lời, hắn lập tức xoay người rời đi.
Bên trong phòng, bà chủ nhìn Thải Y, cười mà như không cười nói: “Ngươi bị bệnh mấy ngày, vị công tử này đã tìm ngươi mấy lần, còn muốn mời Thái y đến khám cho ngươi, tám phần là coi trọng ngươi…”
Trên gương mặt tái nhợt của Thải Y hiện ra một mảnh đỏ ửng: “Bà chủ, người đừng nói lung tung, có thể công tử chỉ là thích nghe ta hát mà thôi.”
Bà chủ cười cười, nói: “Cái này không nói chắc được…”

Cửa cung, Lâm Tú đưa lệnh bài ra, sau đó đi vào trong cung.
Bằng hữu Thái y mà hắn nói đương nhiên chính là Song Song cô nương, lần này đi Thái y viện tìm nàng, một là vì Thải Y, hai là muốn tăng thêm một chút hữu nghị với Song Song cô nương.
Năng lực của nàng thật sự là thứ Lâm Tú quá khát vọng.
Trong cuộc đời, ai mà không có lúc đau đầu nhức óc cảm lạnh, cho dù không vì người khác, vì người nhà của mình, có được năng lực này cũng là điều rất cần thiết.
Sau khi đi vào Thái Y viện, Lâm Tú phát hiện ở cửa không có người nào canh gác nên đi thẳng vào, vốn dĩ muốn tìm người hỏi một chút, Song Song cô nương có ở đây không, không ngờ được còn chưa có đi vào cửa lớn Thái Y viện thì đã nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Thái Y viện lớn như vậy, nhiều Thái Y như thế mà ngay cả một người có thể trị cho Niếp Niếp cũng không có, các ngươi nói, triều đình nuôi các ngươi có tác dụng gì!”
Trong Thái Y viện, hơn mười Thái Y đứng thành một hàng, tất cả cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không ai dám thở mạnh, Quý phi nương nương ung dung lộng lẫy ngực đang phập phồng tức giận, bộ diêu trên đầu cũng rung rung theo.
Một chân Lâm Tú đã bước vào cửa lớn Thái Y viện, trong lòng thầm cảm thấy không tốt, thế mà Quý phi nương nương lại có thể ở trong này, hơn nữa xem ra đang tức giận, bây giờ thời cơ không đúng, vẫn là nên lui trước thì tốt hơn.
Không ngờ được, một người Thái Y nhìn thấy có người đi vào, không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua cửa.
Không thấy còn tốt, hắn vừa nhấc đầu, Quý phi nương nương đã chú ý đến hành động của hắn, theo bản năng quay đầu nhìn, sau đó vui mừng nói: “Lâm Tú, ngươi đến vừa đúng lúc, ngươi mau đến xem xem, nhìn xem Niếp Niếp của bản cung làm sao vậy…”
Định chạy trốn nhưng lại bị Quý phi nương nương nhìn thấy, Lâm Tú muốn to đầu. Nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể kiên trì đi lên.
Hắn đi vào trong viện, đầu tiên cung kính khom người với Quý phi nương nương, nói: “Bái kiến Quý phi nương nương.”
Quý phi khoát tay áo nói: “Miễn lễ miễn lễ, ngươi mau xem Niếp Niếp bị làm sao vậy…”
Quý phi đúng là rất để ý đến sủng vật của mình, không tiếc tự mình đi vào Thái Y viện, Lâm Tú thầm than một tiếng, rồi đi lên ôm lấy sủng thú ở trước người Song Song cô nương, hỏi: “Linh sủng của nương nương bị làm sao vậy?”
Song Song cô nương than nhẹ một tiếng, nói: “Không biết bị làm sao nữa, bắt đầu từ ngày hôm qua nó đã không ăn không uống, cũng không có một chút tinh thần nào, nhưng ta đã kiểm tra qua, trên người nó không có vết thương, cơ thể cũng không có vấn đề, chúng ta không biết nên làm cái gì bây giờ…”
Để ngự y chẩn trị cho động vật, đúng thật là làm khó bọn họ, Lâm Tú vươn hai tay nói: “Để ta xem thử đi.”
Song Song cô nương cẩn thận đưa sủng vật vào trong lòng Lâm Tú, sau đó toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Lâm Tú, nàng muốn xem xem, Lâm Tú chẩn trị cho nó như thế nào.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất