Công Tử Biệt Tú

Chương 83: Ban thưởng (2)

Chương 83: Ban thưởng (2)
Một tên hoạn quan ở phía sau Hoàng đế nói: “Tuân chỉ.”
Lâm Tú vẫn còn đang sững sờ tại chỗ, còn chưa tỉnh lại, bị Lý tổng quản kéo tay áo, mới phản ứng lại được, khom người nói: “Thần tạ bệ hạ ban thưởng!”
Trong lòng hắn mừng như điên, lần này lời lớn rồi, một câu nói của Thục phi nương nương, đã làm cho hắn bớt được mấy vạn lượng bạc, mấy vạn lượng bạc, kiếm bao lâu mới kiếm được, hắn thật sự yêu chết Thục phi nương nương rồi…
“Phì…”
Bỗng nhiên, Thục phi đứng ở bên cạnh Hoàng đế Đại Hạ bật cười ra tiếng.
Hoàng đế Đại Hạ quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Ái phi làm sao vậy?”
Thục phi che miệng, dường như vô tình liếc Lâm Tú một cái, cố nín cười, nói: “Không có gì, thần thiếp chỉ là đột nhiên nghĩ tới một chuyện cười…”
Người trong cung làm việc chính là rất nhanh gọn, sau nửa canh giờ, Lâm Tú đã lấy được khế ước nhà và khế ước đất của một tòa nhà ở Đông Thành.
Tòa nhà không lớn, là một tòa tam tiến tứ hợp viện tiêu chuẩn, diện tích tương đương với Lâm phủ, nhưng ở gần hoàng cung, xung quanh đều là đại quan hiển quý, giá trị nhiều hơn gấp mười lần so với Lâm phủ.
Nói ra thì cũng thật trùng hợp, vừa lúc hắn thiếu một tòa nhà, Hoàng đế lại thưởng cho hắn một tòa nhà, tuy một tháng này mỗi ngày hắn đều bị hậu phi của Hoàng đế bóc lột hết sức, nhưng mà đáng giá.
Vợ chồng Bình An bá biết được việc này, đương nhiên là rất vui sướng, lập tức dặn dò hạ nhân thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.
Trước kia Lâm gia chính là ở tại Đông Thành, chỉ là sau này xuống dốc, ngay cả cuộc sống cũng không thể tiếp tục được nữa, nên đành phải bán nhà, chuyển đến Tây Thành xa xôi, hôm nay coi như là trở về chốn cũ.
Đợi đến khi chuyển hết đồ đạc quan trọng ở trong nhà đến đây, mua thêm vật dụng hoàn toàn mới, rồi lại quét tước dọn dẹp toàn bộ nhà một lần, đây đã là chuyện của ba ngày sau đó.
Lúc này, khoảng cách Dị Thuật Viện mở viện cũng chỉ còn lại hai ngày.
Hàng năm Dị Thuật Viện sẽ có hai lần nghỉ dài hạn, để cho các học sinh về nhà thăm người thân. Lần lượt là thời điểm mùa hè nóng nhất, và trước sau ngày Tết, đợi đến khi mở viện, trong viện sẽ mở một vài chương trình học tương ứng cho các học sinh lựa chọn tự do.
Đối với chuyện này, trong lòng Lâm Tú đã sớm có dự tính.
Tu hành dị thuật không có đường tắt để đi, hắn đi theo Linh m tu hành là được rồi, phương diện này Dị Thuật Viện không giúp được gì nhiều, cũng sẽ không tiêu phí thời gian và tài nguyên đi bồi dưỡng một học sinh của Hoàng Tự Viện.
Loại học sinh không được coi trọng giống như Lâm Tú này, tác dụng duy nhất ở lại Dị Thuật Viện chính là đợi một ngày nào đó năng lực của bọn họ được triều đình dùng.
Ví dụ như Lâm Tú, một tháng trước, nếu như không có hắn, đám hậu phi của Hoàng đế kia sẽ rất khó chịu.
Sau khi mở viện, Lâm Tú dự định học tập một chút võ đạo.
Hắn có dị thuật lực lượng trong người, tu hành võ đạo có thể làm ít công to, trong khoảng thời gian ngắn nâng cao thực lực của mình, đến bây giờ, Lâm Tú còn chưa biết rốt cuộc là ai muốn giết hắn, tiếp theo khi nào sẽ ra tay, thực lực của hắn tăng lên một phần thì sẽ nhiều thêm một phần năng lực tự bảo vệ bản thân.
Ngoài ra, nguyên nhân quan trọng nhất Lâm Tú mong chờ mở viện, đương nhiên chính là hy vọng kết giao nhiều bằng hữu, càng nhiều bằng hữu mới, năng lực mới sẽ càng nhiều, cỗ lực lượng trong cơ thể hắn đã khao khát đến khó nhịn rồi…
Hai ngày sau, sợ rằng thời gian nhàn rỗi sẽ không nhiều nữa, hai ngày nay đã rất bận rộn rồi, Lâm Tú dự định thả lỏng một chút.
Phương thức hắn thả lỏng đương nhiên là đi Lê Hoa Uyển nghe khúc.
Lê Hoa Uyển.
Tôn Đại Lực ngồi ở trên bậc cầu thang của nhà hát, trên mặt đầy vẻ ưu sầu.
Gần đây thiếu gia rất thích đến nơi này, hơn nữa mỗi lần đều chỉ tìm một con hát, còn mỗi lần đều lên lầu hai, cũng không biết hai người ở trong phòng làm cái gì.
Thân làm hộ vệ, vốn dĩ hắn không nên quản chuyện của thiếu gia.
Nhưng hắn ở Lâm phủ nhiều năm, đã sớm coi nơi này trở thành nhà của mình, thiếu gia có hôn ước với Triệu gia, mà cả ngày lại chạy ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, chuyện này nếu như để nhị tiểu thư biết, vậy thì chết rồi.
Hắn không biết có nên nói chuyện này cho lão gia và phu nhân không.
Nói ra, vậy thì là phản bội thiếu gia.
Không nói, lỡ như thiếu gia tiếp tục trầm mê, đối với Triệu gia mà nói cũng không phải một chuyện tốt.
Ngay lúc trong lòng Tôn Đại Lực đang do dự khó quyết thì bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng nói quen thuộc.
“Ngươi ngồi ở đây làm gì?”
Tôn Đại Lực ngẩng đầu, khi nhìn thấy nữ tử đang đi đến, nhất thời da đầu phát tê.
Hắn lập tức vỗ vỗ mông, đứng lên nói: “Nhị, nhị tiểu thư, ta, ta đi mệt nên ở chỗ này chờ một lát…”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất