Công Tử Biệt Tú

Chương 87: Còn trẻ không biết ngự tỷ tốt (2)

Chương 87: Còn trẻ không biết ngự tỷ tốt (2)
Dung mạo người này cực phẩm, dáng người cực phẩm, khí chất cũng là cực phẩm, rất có phong phạm ngự tỷ.
So với công chúa Minh Hà, đây mới là loại hình hắn thích.
Thanh niên kia nhìn về phương hướng Lâm Tú nhìn, trong chớp mắt ngẩn ra, khi lại nhìn về phía Lâm Tú, trên mặt lại toát ra vẻ mặt như gặp được tri kỷ, hạ giọng nói: “Anh hùng gặp được người cùng chí hướng, không dối gạt huynh đài, tại hạ cũng cảm thấy, nữ tử có mị lực nhất trong Dị Thuật Viện này chính là Uyển Nhi cô nương…”
Lâm Tú nhìn hắn một cái, nói: “Ánh mắt ngươi không tệ.”
Sau khi đi vào thế giới này, Lâm Tú chỉ thừa nhận thẩm mỹ của hai người.
Một người là Hoàng Đế Đại Hạ, một người chính là người này.
Thanh niên kia cười nói: “Huynh đài cũng không kém, anh hùng gặp được người cùng chí hướng, những tên kia, căn bản không biết thưởng thức cái đẹp của nữ tử…”
Lâm Tú đến Dị Thuật Viện, chuyện quan trọng nhất chính là kết giao bằng hữu.
Vất vả lắm mới gặp được một người có cùng con đường thẩm mỹ, đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn chắp tay với thanh niên này, nói: “Tại hạ Lâm Tú, xin hỏi đại danh của huynh đài.”
“Lâm Tú?”
Sau khi nghe thấy cái tên Lâm Tú, thanh nhiên kia ngẩn ra một chút, sao đó không tin hỏi: “Ngươi chính là Lâm Tú, con trai của Bình An bá, Lâm Tú?”
Trong lòng Lâm Tú cực kỳ bất đắc dĩ, rõ ràng Bình An bá chỉ là một quyền quý nhỏ, rõ ràng hắn khiêm tốn như thế, nhưng mà cả Vương Đô ai cũng từng nghe đến tên của hắn, vị hôn thê chưa từng gặp mặt kia rốt cuộc là ưu tú đến cỡ nào?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của thanh nhiên kia, Lâm Tú gật gật đầu: “Là ta.”
Người thanh nhiên nghe thế, nghiêm túc đứng thẳng, chắp tay nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Lâm Tú xua tay nói: “Tiểu bối vô danh, huynh đài quá lời.”
Thanh niên lắc đầu nói: “Lâm huynh không cần khiêm tốn, có thể ôm được tiên tử hạ phàm, sao có thể là hạng người vô danh.”
“Tiên tử”, Lâm Tú liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, hỏi: “Huynh đài từng gặp nàng?”
Thanh nhiên gật đầu, nói: “Đương nhiên là từng gặp.”
“Thế nào, nàng ấy trông như thế nào?”
“Đâu chỉ là đẹp, quả thực là tuyệt đẹp.”
“So với Uyển Nhi cô nương thì sao?”

Thanh niên trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Đương nhiên thiên chi kiêu nữ đẹp, nhưng tại hạ vẫn là thích Uyển Nhi cô nương…”
Không ngờ được gia hỏa này cũng có nguyên tắc, Lâm Tú lại có thêm mấy phần kính trọng với hắn, tiếp đó lập tức nói: “Còn chưa biết đại danh của huynh đài.”
Người thanh nhiên cười cười, nói: “Tại hạ Bách Lý Chương.”
Dường như hắn cảm thấy rất có hứng thú với chuyện của Lâm Tú, hỏi: “Vị thiên kiêu của Triệu gia kia, đó là đến cả Thái tử cầu hôn cũng đều cự tuyệt, trong Vương Đô không biết có bao nhiêu người hâm mộ Lâm huynh, có một vị hôn thê như thế…”
Lâm Tú không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, nói sang chuyện khác: “Không biết Lý huynh ở viện nào, năng lực dị thuật là gì?”
Thanh niên lắc đầu nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn, tuy tại hạ lĩnh ngộ được lực lượng lôi đình, nhưng không có thiên phú tu hành gì cả, năm nay vừa mới đi vào Dị Thuật Viện, chỉ ở Hoàng Tự Viện sống qua ngày, huynh đài thì sao…”
“Lôi đình?”
Lâm Tú nhìn người này, trong lòng mừng rỡ, không ngờ được mới đến Dị Thuật Viện đã kiếm được bảo bối, lôi đình đó, đây là dị thuật cấp thiên hiếm thấy, uy lực so với dị thuật hàn băng chỉ có hơn không có kém.
Lúc này, Lâm Tú đã hạ quyết tâm, người bằng hữu này, hắn kết giao chắc rồi.
Vẻ tươi cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn, nói với người thanh niên này: “Nói ra thì ta và Lý huynh đồng bệnh tương liên, ta cũng vừa mới thức tỉnh dị thuật hàn băng, cũng chỉ có thể ở Hoàng Tự Viện sống qua ngày…”
Cảnh ngộ giống nhau, thẩm mỹ giống nhau, lập tức đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Dị thuật hàn băng, dị thuật lôi đình, đều là dị thuật hàng đầu trong các dị thuật cấp thiên, thiên phú tốt một chút, ở bất cứ nơi nào cũng là đối tượng các thế lực lớn tranh đoạt, tương lai là rường cột nước nhà…
Nhưng mà hai người đều không có năng lực, không có thiên phú, nói ra thì còn không bằng thức tỉnh một năng lực cấp hoàng, ít nhất còn có thể cảm thấy không đáng tiếc.
Cứ như thế, hai người đồng bệnh tương liên, vừa gặp mà như đã quen từ lâu, đứng tại chỗ nồng nhiệt nói chuyện phiếm.
Mà lúc này, có không ít ánh mắt của nữ tử trong điện đều hướng về phía hai người.
Công chúa Minh Hà vừa đến, nam tử trong điện đều đã chạy ra nhìn nàng, điều này khiến cho các nữ tử trong điện rất khó chịu trong lòng, so sánh ra, hai người còn ở lại trong điện không bị sắc đẹp của công chúa Minh Hà mê hoặc, đương nhiên sẽ có được sự yêu thích của các nàng.
“Hai vị đồng song này, bộ dạng đều rất tuấn tú.”
“Đâu chỉ có tuấn tú, ánh mắt cũng rất tốt, công chúa Minh Hà có cái gì đẹp đâu, những tên kia giống như là chó thấy xương vậy, vẫn là hai người bọn họ ổn trọng…”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất