Đại Vận Thông Thiên

Chương 144: A Comme Amour (3)

Chương 144: A Comme Amour (3)


"Anh hắc hắc cái rắm, em ở Vạn Hào, đi đi, buổi tối em đi, anh đừng nói càn nói bậy, ai là bạn gái của anh, hai ta chính là bạn bè bình thường."
Trương Hợp Hoan nói: "Được rồi, thì bằng hữu bình thường, hai ta trẻ tuổi như vậy đều lưu cho đối phương chút cơ hội lựa chọn, không chừng chúng ta đều có thể gặp được người thích hợp hơn, anh tận lực cản ở trước em."
"Dựa vào cái gì anh cản ở trước em?"
"Anh bề ngoài kiên cường nhưng trong lòng yếu ớt, sợ bị thương, em mặt ngoài nhu nhược thật ra ý chí sắt đá, trong lòng mạnh mẽ hơn so với anh."
"Xuống xe!"
Trương Hợp Hoan có chút ngẩn ra: "Cái gì?"
"Anh xuống xe!"
"Tức giận?"
Sở Thất Nguyệt nói: "Em chấp nhặt với anh sao? Buổi tối không phải ăn cơm sao? Em trở về tắm rửa đổi quần áo, không thể làm mất hình ảnh."
Trương Hợp Hoan cười gật gật đầu: "Hay là anh đi với em?"
"Không, em cũng không dám dẫn sói vào nhà!"
Trương Hợp Hoan dù sao cũng không có chuyện gì, đề xuất đi sảnh khách sạn chờ cô, Sở Thất Nguyệt cũng không kiên trì cự tuyệt, cô nhắm chừng mình sẽ cần một giờ, bảo Trương Hợp Hoan đi phòng chờ vip chờ cô.
Trương Hợp Hoan đi vào phòng chờ vip gọi ly whisky, trong góc vang lên tiếng đàn dương cầm dễ nghe, nghệ sĩ dương cầm đang đàn khúc Nocturne op.9. no2 của Chopin, nghe bản nhạc này, trong lòng chợt trở nên thâm trầm hẳn lên, rượu whisky màu hổ phách chảy vào cổ họng, tản mát ra hương than bùn đặc thù.
Trương Hợp Hoan nhớ lại những gì đã qua, hiện tại hồi ức đột nhiên mất đi 15 năm, cậu quá khứ sinh hoạt là hoang đường như thế, thế mà tìm không thấy một chỗ nào đáng để lưu luyến.
Nghệ sĩ dương cầm là một cô gái điềm đạm mặc đồ đỏ, ngồi ở bên đàn dương cầm màu đen giống như một đám hỏa đang thiêu đốt, khúc nhạc lại thâm trầm yên tĩnh như thế, mỗi một nốt nhạc đều chảy xuôi ưu thương nhàn nhạt.
Trương Hợp Hoan bỗng nhiên nhớ tới, thế giới này xuất hiện đường ngăn cách với thế giới mà cậu trước đây sinh sống ở thế kỷ hai mươi, cho nên nơi này cũng có Beethoven, có Mozart, cũng có Chopin, nhưng nơi này lại không có Karajan, Menuhin, thậm chí đã không có Debussy, về phần âm nhạc lưu hành lại hoàn toàn khác với thế giới quá khứ, phát triển song song, cùng hướng về phía trước, chỉ là các bản kinh điển ở thế giới kia bên này cũng không biết.
Trương Hợp Hoan nhìn nhìn thời gian, nhắm chừng Sở Thất Nguyệt cũng sắp xuống, cậu bưng ly whisky đi đến bên đàn dương cầm, thấp giọng nói vài câu với nữ nhạc công.
Nhạc công mỉm cười gật gật đầu, đứng dậy nhường đàn dương cầm cho cậu.
Trương Hợp Hoan ngồi ở bên đàn dương cầm, khóe mắt nhìn thấy Sở Thất Nguyệt mặc váy dài robertocavalli màu đang uyển chuyển đi đến đây, khóe môi lộ ra một chút ý cười xấu xa, sau đó hít sâu một hơi, ngón tay dừng ở trên phím đàn đen trắng rõ ràng.
Trương Hợp Hoan đàn là một khúc piano rất thịnh hành "A Comme Amour", so với các khúc cổ điển mà nói, tuy không có nhiều nội hàm như vậy, nhưng càng duy mỹ thông dụng, càng có thể dễ dàng đả động trong lòng những người bình thường.
Bản nhạc này là bản nhạc kinh điển của Richard Clayderman, ở trong một buổi chiều ánh mặt trời sáng lạn, âm nhạc du dương lơ lửng ở trên không phòng chờ vip, chậm rãi tịnh hóa nội tâm của những người khác, đáy lòng mạnh mẽ tĩnh lặng xuống, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ, đầu óc trống rỗng, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, nhắm hai mắt lại, cảm thụ vẻ đẹp như lá mùa thu trong âm nhạc, tâm linh trong nháy mắt đã được thăng hoa.
Sở Thất Nguyệt đi vào phòng chờ tìm kiếm bóng dáng Trương Hợp Hoan, rất nhanh đã bị giai điệu duyên dáng này hấp dẫn, khi cô nhìn thấy Trương Hợp Hoan ở trước đàn dương cầm, đôi mắt bỗng nhiên mở to, mím đôi môi anh đào, sau đó nhẹ bước chậm rãi đi về phía Trương Hợp Hoan.
Khúc dương làm cho cô phảng phất đi vào hoàng hôn ngày mùa thu, giẫm lên lá phong màu đỏ phiêu linh đầy đất, trong lòng bình tĩnh, mang theo ưu thương nhàn nhạt, lại có loại hạnh phúc cô độc.
Bất tri bất giác đã say mê ở trong âm nhạc, nhịn không được hồi ức lại hỉ nộ ái ố cuộc đời, lẳng lặng lắng nghe A Comme Amour. Phảng phất nhìn thấy từng mảng lá thu lặng yên không một tiếng động rơi xuống, lại theo gió bay lên, đưa suy nghĩ về phương xa.
Khúc dương cầm tao nhã du dương đằm xuống những nóng nảy trong lòng. Âm nhạc du dương xuyên qua u ám trong lòng, tiếng đàn nhè nhẹ mang đi toàn bộ hỗn loạn thế tục trong lòng.
Trương Hợp Hoan hoàn toàn đắm chìm ở trong khúc nhạc, ở giờ khắc này giống như tiến nhập thế giới thoát ly luân hồi thời gian. Tâm hải một màu xanh, khởi lên sóng nhẹ, ở trong bi thương của mùa thu, kéo dài kéo dài vô hạn.

Nhạc trong truyện:
Khúc Nocturne op.9. no2 của Chopin:
https://www.youtube.com/watch?v=HNHahVXe2Pc
A Comme Amour - Richard Clayderman:
https://www.youtube.com/watch?v=VG0OuabV2x4


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất