Đại Vận Thông Thiên

Chương 145: Thất Nguyệt (1)

Chương 145: Thất Nguyệt (1)


Chỉ từ kỹ xảo mà nói, khúc "A Comme Amour" này tự nhiên không thể so sánh cùng danh khúc cổ điển, nhưng chỉnh thể hòa thanh viết cực kỳ duy mỹ, rất dễ nghe, dễ đi vào trong lòng người nghe. Chỗ khó duy nhất cũng chỉ có chạy 32 nốt sau cùng.
Chỉ cần đạt tới trình độ nghiệp dư cấp 7 là có thể đàn được bản này, Trương Hợp Hoan đã thi nghiệp dư cấp 10, bởi vì có danh sư chỉ dạy, trình độ của cậu hẳn là ở chừng chuyên nghiệp cấp 3, cho nên đối với cậu không có khó khăn gì.
Sở Thất Nguyệt lẳng lặng đứng ở phía sau Trương Hợp Hoan, lần đầu tiên từ trong bóng lưng người đàn ông này thấy hắn thật đẹp trai, xác thực mà nói khúc dương cầm này đả động cô, cô cũng học đàn từ nhỏ, khúc dương cầm nổi tiếng cô trên cơ bản đều có đọc qua, nhưng với kiến thức của cô, bản nhạc này cô chưa từng nghe qua.
Nữ nhạc công váy đỏ cũng hoàn toàn say mê ở trong Trương Hợp Hoan diễn tấu, một khúc đàn xong, cô dẫn đầu vỗ tay, Trương Hợp Hoan lễ phép mỉm cười với cô ta.
"Đây là khúc gì?"
""Thất Nguyệt"." Trương Hợp Hoan bình tĩnh hồi đáp.
"Soạn giả là ai? Tôi sao chưa từng nghe qua?" Nữ nhạc công rất ham học hỏi, vấn đề cô đưa ra cũng là điều mà Sở Thất Nguyệt muốn biết.
Sở Thất Nguyệt nghe thấy tên khúc nhạc này đã đoán được có liên quan với mình, mặt có chút đỏ lên.
Trương Hợp Hoan giả bộ vẫn không có biết Sở Thất Nguyệt đã đến, cực kỳ không biết xấu hổ nói: "Bản nhạc này là tôi vừa mới viết cho một cô gái tên là Thất Nguyệt." Richard Clayderman nếu biết mặt hàng này đạo văn vô liêm sỉ như thế, nhắm chừng sẽ vượt qua thời không dùng máy đếm nhịp mà đập chết hắn.
Nữ nhạc công váy đỏ than thở: "Ngài là soạn giả à, quá tuyệt vời, đây là khúc đàn dương cầm hay nhất mà tôi từng nghe qua, quả thực là tiêu chuẩn cấp đại sư, anh nhất định là rất yêu cô ấy? Có thể viết ra khúc nhạc như vậy trong lòng nhất định tràn ngập tình yêu chân thành tha thiết, chỉ là khúc này tên Thất Nguyệt, vì sao tôi cảm nhận được từ trong khúc nhạc hương vị mùa thu?"
Trương Hợp Hoan nâng lên ly whisky đặt trên đàn dương cầm nhấp ngụm rượu, thanh âm trầm thấp mà có từ tính, trong thanh âm chậm rãi lại mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt: "Bởi vì cô ấy luôn trốn tránh tôi, tuy nhiên bên ngoài ánh mặt trời như lửa, nhưng trong lòng tôi lại là mùa thu, như một người đang thất vọng một mình nói thầm trong ngày mùa thu vậy."
Nữ nhạc công váy đỏ si ngốc nhìn Trương Hợp Hoan: "Có thể lưu phương thức liên hệ không?"
Trương Hợp Hoan còn chưa có đáp lại, Sở Thất Nguyệt đã mở miệng nói: "Lại cái bày này, nhìn thấy con gái liền lừa à? Đổi chút lộ số mới hơn không được sao?"
Trương Hợp Hoan giả bộ chấn động đứng dậy nhìn Sở Thất Nguyệt: "Thất Nguyệt, em cuối cùng đã đến, anh có viết một khúc nhạc, để đàn cho em nghe."
"Nghe rồi!" Sở Thất Nguyệt xoay người bước đi, vừa xoay người sang chỗ khác, khóe môi đã nhịn không được lộ ra nụ cười.
Trương Hợp Hoan cười cười với nữ nhạc công, nữ nhạc công váy đỏ nhân cơ hội liếc mắt đưa tình, Trương Hợp Hoan thầm than, sức quyến rũ của anh đây thật sự là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi mà.
Sở Thất Nguyệt xuất hiện làm cho các đồng nghiệp của Trương Hợp Hoan đều hết sức kinh ngạc, đừng nói đàn ông, ngay cả hai cô gái là Tô Manh Manh cùng Vương Viện đều nhìn ngây người, thật không nghĩ tới bạn gái Trương Hợp Hoan lại xinh đẹp như vậy. Tô Manh Manh cảm thán nói: "Trương Hợp Hoan, cậu đây là muốn cho toàn thể chị em chưa kết hôn đài chúng ta cảm thấy tuyệt vọng mà, bạn gái quá đẹp."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Đừng tuyệt vọng, đều có cơ hội, ai đến tôi cũng không cự tuyệt."
Sở Thất Nguyệt ở trên vai cậu nhẹ nhàng đánh một quyền, rất phối hợp, có chút tiến vào nhân vật bạn gái.
Tô Manh Manh giới thiệu bạn trai Lý Quốc Cường của cô ta cho Trương Hợp Hoan biết, Lý Quốc Cường là bác sĩ khoa mắt bệnh viện thành phố Bằng Thành, anh ta đã xác định quan hệ cùng Tô Manh Manh, chuẩn bị sang năm kết hôn, đêm nay tham dự còn có ba thành viên tổ chuyên mục "Ca khúc bất hủ", tính cả Trương Hợp Hoan bên này tổng cộng mười người.
Lý Quốc Cường mang theo một thùng Tứ Khai Quốc Duyên, Tô Manh Manh đầu tiên để mọi người uống rượu vang, cô mời Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt tỏ vẻ không uống rượu, chỉ uống nước chanh.
(Tứ Khai Quốc Duyên: http://m.9928.tv/products/286443.html)
Sau khi uống qua một đợt, Tô Manh Manh hỏi nghề nghiệp của Sở Thất Nguyệt, thật ra cái này cũng là phương thức tiếp cận bình thường, dù sao Sở Thất Nguyệt bộ dạng rất xinh đẹp, hơn nữa từ cách ăn mặc của cô đến xem, đã biết cô xuất thân không phú tức quý.
Sở Thất Nguyệt nói: "Tôi chuẩn bị nuôi heo."
Phốc! Vương Viện ở một bên nghe thấy cô nói như vậy, nhất thời không kềm được mà phun cả rượu ra, hoàn hảo quay đầu đúng lúc, không có phun ra trên bàn, Nhạc Hoan Hỉ ngồi ở bên cạnh cô cũng không may mắn như vậy, quần trắng bị văng không ít rượu vang, nhìn qua giống như là tới tháng vậy.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất