Hệ thống nhà ma

Chương 35: Xảy ra chuyện?

Chương 35: Xảy ra chuyện?

“Tại sao bên ngoài không có động tĩnh gì vậy?” Hạc Sơn quay đầu lại nhìn Lão Triệu: “Không thì chúng ta ra ngoài nghe ngóng một chút?”
“Địch không động, chúng ta cũng không nên manh động. Đợi âm thanh thảm thiết vang lên, chúng ta mới ra ngoài, đi dò xét theo hướng ngược lại, có như vậy mới tránh khỏi thứ đáng sợ.” Lão Triệu nói chắc như đinh đóng cột.
“Chúng ta như vậy có bị coi là bán đứng đồng đội không?”
“Hừ, bán đứng đồng đội gì chứ? Chúng ta chỉ lợi dụng sự hi sinh của đồng đội để tranh thủ thời gian giành chiến thắng thôi.” Lão Triệu béo múp như trái bóng da, cậu ta đứng phía sau lưng Hạc Sơn, nhưng đáng tiếc thân hình nhỏ bé của Hạc Sơn che không nổi một phần hai người cậu ta.
“Vậy chúng ta còn phải trốn đến bao giờ nữa đây? Ngộ nhỡ trong căn nhà ma này chỉ còn lại hai chúng ta thì phải làm sao?” Hạc Sơn thành thực nói, nhìn học trưởng đang nấp sau lưng mà cảm giác đối phương đang gài bẫy mình.
“Chúng ta đã kiểm tra hết tất cả các phòng trên tầng hai rồi, trước đó cũng đã lục soát hơn một nửa số phòng trên tầng ba, tôi nghi ngờ lối ra ở tầng một, hay nói cách khác hiện tại chúng ta cách lối thoát rất gần.” Lão Triệu vỗ vai Hạc Sơn: “Xốc lại tinh thần đi nào, đừng bỏ cuộc trước ngưỡng cửa thành công như vậy chứ.”
“Đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng rót súp gà* cho em nữa?” Vẻ mặt Hạc Sơn tỏ rõ sự bất lực, nhưng cậu lại không thể nói ra nỗi khổ trong lòng, cậu đến đây chỉ để dẫn đường cho mấy học trưởng, vốn không muốn đi vào trong chút nào.
(*) Súp gà cho tâm hồn (Chicken Soup for the Soul): Một tựa sách triết lý nổi tiếng.
“Cậu đừng bày ra vẻ mặt bi quan như vậy.” Lão Triệu bẻ ngón tay, bắt đầu tính kế: “Lúc trước tôi nghe được tiếng hét của Hầu Tử và Tiểu Tuệ, có thể hai người bọn họ đã được đưa ra ngoài, loại trừ đi người thứ tám lẫn vào trong đám chúng ta lúc trước, có thể nói hiện tại trong căn nhà ma phải còn năm người của trường chúng ta, xác suất để tên sát thủ đuổi kịp người khác khoảng ba phần năm, chúng ta không cần quá nóng vội, cứ đợi một chút là được.”
“Được, em nghe anh.” Hạc Sơn ngồi xổm trước cửa phòng, thông qua kẽ cửa nhìn ra bên ngoài. Chớp mắt một cái, trên hành lang âm u đáng sợ dường như xuất hiện thêm cái gì đó.
Cậu dụi mắt vài cái, tiếp tục hướng mắt ra ngoài. Không biết từ bao giờ trên mặt đất lại xuất hiện thêm một con búp bê cũ nát.
“Mình hoa mắt rồi sao? Trên mặt đất vốn có một con búp bê ư? Không thể nào, mình đã ở đây nhìn ra bên ngoài mấy chục phút rồi.” Hạc Sơn vỗ nhẹ lên mặt mình, lại tiếp tục nhìn về phía đó, con búp bê kia không những vẫn còn đó mà nó càng ngày càng tiến lại gần căn phòng.
“Nó có thể tự cử động được sao? Hay do mình quá căng thẳng mà bắt đầu sinh ra ảo giác?” Hạc Sơn lắc lắc đầu, chuẩn bị nhìn tiếp thì bỗng phát hiện con búp bê đã biến mất.
“Kỳ lạ, mình thực sự nhìn nhầm ư?”

Tại lối đi dành cho nhân viên ở tầng một, Trần Ca đã khoác lên mình áo blouse bác sĩ nát sọ, anh để Từ Uyển bên ngoài chăm sóc mấy sinh viên kia, còn mình thì vào bên trong nhà ma dọa người.
Anh mặc bộ áo blouse nhuốm máu, trên thân quấn dây xích có chạm khắc mặt người, tay cầm búa sắt, đeo lên chiếc mặt nạ da người giả. Bất luận từ chiều cao hay khí chất, vai bác sĩ nát sọ mà Trần Ca đóng đều có lực uy hiếp hơn Tiểu Uyển.
“Đám nhóc thối này đang chuẩn bị đánh trận với mình sao?” Mỗi bước chân đi qua, dây xích đều phát ra âm thanh, mặc dù nghe có cảm giác áp bức nhưng lại để lộ ra vị trí của mình. Trần Ca đi lòng vòng trong cảnh tượng tận 5 phút vẫn chẳng thấy bóng dáng của người nào.
“Ông chủ, không nhìn thấy ai trong camera giám sát, chắc là bọn họ đang trốn ở bên trong căn phòng nào đó, anh chỉ có thể đi kiểm tra từng phòng một.” Tai nghe truyền đến giọng nói của Từ Uyển: “Em kiến nghị từ nay về sau mỗi ngóc ngách của căn nhà ma đều phải lắp đặt máy giám sát, nếu chỉ lắp tại giao điểm của mỗi lối đi thì có quá nhiều góc chết.”
“Có tiền rồi nói tiếp.” Trần Ca nhấc búa sắt lên, đi đến mở cửa từng phòng một. Lúc anh đi đến lối rẽ tầng hai, bỗng nhìn thấy trước cánh cửa nào đó có một con búp bê vải.
“Sao nhóc con này lại chạy ra ngoài? Lại còn cố ý nằm trước cửa.” Trần Ca cầm chiếc búa sắt, suy nghĩ chốc lát liền hiểu ra điều gì đó: “E là có người trốn trong phòng, nhóc con này đang giúp đỡ mình.”
Anh làm ra vẻ không phát hiện ra điều gì, điềm nhiên lướt qua cánh cửa nọ.
Đi được khoảng mười mấy mét, Trần Ca cầm chiếc búa sắt đang kéo lê trên mặt đất lên, đi sát mép tường hành lang, rón rén tiến gần đến cửa.
Anh nép tại góc chết, ngồi xổm xuống, đưa mắt qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Trong phòng, Hạc Sơn và lão Triệu đều bịt chặt miệng, dí sát người ở phía sau cửa.
“Tiếng dây xích đã biến mất, chắc là tên sát thủ đi xa rồi.” Lão Triệu khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố giả vờ kiên cường, giữ lại mặt mũi học trưởng của mình: “Thực ra tôi chẳng sợ gì cả, theo như suy luận của tôi, tên sát thủ vừa mới từ tầng một lên, trong thời gian ngắn như vậy nhất định vẫn chưa rời đi, đây chính là cơ hội của chúng ta!”
Cậu ta tốn rất nhiều sức mới đứng lên được: “Chúng ta lập tức xuống tầng một thì sẽ tránh được tên sát nhân, đùa bỡn hắn ta chỉ còn nằm trong lòng bàn tay. Tiểu Sơn, cậu ra cửa nghe ngóng chút đi, nếu như tên sát nhân đã rời đi thì chúng ta lập tức hành động.”
Hạc Sơn cảm thấy lão Triệu nói cũng có lý, cậu không nghĩ nhiều liền làm theo, trực tiếp dựa vào cánh cửa, hướng mắt qua khe cửa nhìn ra ngoài.
Dường như có hơi thở ấm nóng phả lên mặt, lần này thứ Hạc Sơn nhìn thấy lại hoàn toàn khác với những lần trước. Không còn hành lang đen nhánh, cũng chẳng còn con búp bê đáng sợ, chỉ có hai con ngươi phủ đầy tơ máu đang dán lên bên kia cánh cửa, quan sát bên trong phòng!
“Đệt!”
Hạc Sơn có cảm giác da đầu của mình như muốn nổ tung, cậu ngã nhào xuống đất, sau đó điên cuồng lùi lại phía sau.
Nhìn thấy vậy, lão Triệu cũng bị dọa chết khiếp: “Cậu nhìn thấy cái gì?”
Đáp lại lão Triệu chính là tiếng khóa cửa chuyển động, cánh cửa cũ kĩ bị đẩy mở, một bóng người dính đầy máu tươi, nồng nặc mùi gian ác xuất hiện trước cửa.
Tình cảnh trước mắt làm cho lão Triệu chỉ dám lùi bước về phía sau, giống như muốn chui vào trong bức tường.
“Sát tường như vậy không tốt đâu, ngộ nhỡ trong tường có người thì làm thế nào?” Trần Ca một tay đút vào túi áo, nhẹ nhàng nhấn nút điều chỉnh cơ quan trong cảnh tượng trên chiếc điện thoại di động màu đen.
Lão Triệu hoảng sợ đến nỗi run lẩy bẩy, cậu ta chưa kịp hiểu câu nói đó của anh có ý gì thì sau lưng đột nhiên đụng phải một vật gì đó.
Cậu ta quay đầu lại nhìn theo bản năng, bức tường bị tách ra làm hai, bên trong bức tường lại khảm một người phụ nữ với gương mặt vô hồn.
Mọi suy nghĩ trong đầu giờ đây hoàn toàn biến mất, lão Triệu như bị rút hết toàn bộ sức lực, ngã nhào xuống đất. Trời đất xung quanh như đảo lộn, ánh mắt không còn tiêu cự.
“Hai vị, buổi trải nghiệm đến đây là kết thúc, tôi đưa hai người ra ngoài.” Trần Ca vừa dứt lời, trên tầng ba bỗng truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, ngay sau đó nghe thấy tiếng hét của anh Phong.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Trần Ca vội vàng gọi Tiểu Uyển vào trong, để lại Hạc Sơn và lão Triệu ở đó, sốt sắng chạy lên trên lầu.
Anh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy anh Phong đang nắm chặt lấy chiếc ghế gỗ, giống như đang vật lộn với vật gì đó trong một căn phòng trên tầng ba.
Trần Ca gỡ mặt nạ xuống, đợi sau khi anh Phong kiệt sức nằm lăn xuống mặt đất rồi mới bước vào.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Ca gỡ chiếc ghế xuống, ném sang một bên, trạng thái lúc này của anh Phong không ổn định chút nào, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi: “Cậu đã nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ sao?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất