Hệ thống nhà ma

Chương 36: Mạo hiểm

Chương 36: Mạo hiểm

Mười mấy giây sau, anh Phong mới từ từ hồi phục lại tinh thần, tay không chút sức lực chỉ vào phòng vệ sinh: “Tấm gương...”
Hai chữ cực kỳ đơn giản nhưng lại giống như có ma lực đặc biệt, Trần Ca biến sắc, kéo anh Phong lên giường, còn mình thì đi vào nhà vệ sinh.
Tấm gương được treo trên tường đã bị đập vỡ, những mảnh vỡ thủy tinh bắn ra khắp nơi.
Lần trước Hạc Sơn ngất xỉu, Trần Ca đã dùng tấm vải đen che hết tất cả các tấm gương trong nhà ma, sau đó bình yên được một thời gian. Bây giờ vừa mở khóa cảnh tượng mới, anh nhất thời không để ý liền xảy ra chuyện.
Đối với bất cứ các thiết bị trong khu vui chơi, một khi bị gắn mắc “tiềm ẩn nhiều nguy hiểm”, muốn tiếp tục kinh doanh quả thực rất khó, điểm này anh rất rõ.
Anh nhặt một mảnh gương vỡ lên, nhìn thấy bản thân trong mảnh vỡ đó: “Bắt buộc phải giải quyết thứ này càng nhanh càng tốt.”
Cờ có quân đen quân trắng, người có người tốt người xấu. Ma quỷ cũng như vậy.
Trần Ca có thể nhìn ra thứ ở trong tấm gương kia rõ ràng có ác ý với người sống, nó có lực công kích rất mạnh, che giấu một mục đích không thể cho ai biết.
Hạc Sơn bị ngất xỉu, anh Phong hoảng sợ đến nỗi đập nát cả tấm gương, hai “sự cố” ngoài ý muốn này chính là hồi chuông cảnh tỉnh cho anh, khiến anh có một cảm giác bị ép bức.
Phủ vải đen lên tấm gương thực sự không phải kế lâu dài, thứ trong gương đó chính là hòn đá cản trở sự phát triển của nhà ma.
Tấm gương bị đập vỡ, trong phòng vệ sinh không lưu lại bất kì dấu tích đáng nghi nào, Trần Ca dạo qua một vòng rồi mới bước ra ngoài.
Trong tay anh vẫn nắm chặt chiếc búa sắt, ngồi xuống bên cạnh anh Phong: “Cậu có thể nói cho tôi biết đã phát sinh chuyện gì không?”
Nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng nhịp thở của anh Phong cũng dần bình thường trở lại, tuy vậy sắc mặt của cậu ta vẫn trắng bệch đến đáng sợ: “Tôi rất khó để nói rõ với anh.”
“Không sao, cậu nhớ được cái gì thì nói cái đó.” Trần Ca đặt toàn bộ sự chú ý về phía anh Phong. Không giống như Hạc Sơn kia bị dọa đến ngất xỉu, năng lực chịu đựng của người này mạnh hơn rất nhiều, ít nhất cậu ta còn dám phản kháng.
Anh Phong chậm chạp ngồi dậy khỏi giường, sắc mặt cậu ta cũng khá lên rất nhiều, nhưng ánh mắt hoảng sợ kia vẫn chưa biến mất: “Lúc đó tôi bị nhân viên của anh rượt đuổi liền vội vàng trốn vào trong phòng này, ban đầu không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó lại nghe loáng thoáng có tiếng gọi tôi.”
“Nó gọi tên cậu ư?”
“Không có, nhưng tôi luôn có cảm giác nó đang gọi tôi.” Anh Phong bứt tóc: “Âm thanh kia phát ra từ căn phòng đó, tôi tìm rất lâu mới xác định được nó đến từ đâu.”
Nói đến đây, nỗi hoảng sợ trong mắt cậu ta càng rõ hơn: “Âm thanh bắt nguồn từ tấm gương trong nhà vệ sinh, dường như tôi có thể nghe thấy nhưng lại không nghe rõ lắm. Tôi không biết nó đang nói cái gì, chỉ biết có liên quan đến tôi.”
“Sau đó thì sao?” Mỗi câu nói của anh Phong đều được Trần Ca ghi nhớ rất kĩ, đó chính là những trải nghiệm quý báu có thể giúp anh hiểu rõ hơn quái vật trong gương kia.
“Sau đó tôi liền đứng trước tấm gương, muốn làm rõ xem rốt cuộc là cái gì? Tôi thử tháo tấm gương đó xuống, nhưng sau khi tôi chạm vào nó, âm thanh bên tai tôi đột nhiên lớn hơn, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo lắm. Tôi nhìn bản thân trong tấm gương, nhưng kỳ lạ là càng nhìn lại càng thấy đó không phải tôi.” Anh Phong nói đến điểm mấu chốt này, không nhịn nổi mà quét đôi mắt sợ hãi vào trong phòng vệ sinh, giống như trong đó đang ẩn giấu một quái vật nào đó và bất cứ lúc nào nó đều có thể xông ra: “Tôi đứng trước gương, nhưng người trong gương phản chiếu lại không phải là tôi. Bình thường mà nói, tôi nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, muốn rời khỏi đó, nhưng lúc bấy giờ lại xảy ra một chuyện rất đáng sợ.”
“Chuyện gì vậy?”
Anh Phong trở nên rất nghiêm túc: “Lúc đó quả thực tôi không thấy bất kì sợ hãi hay hoang mang nào, mọi thứ đều giống như rất bình thường. Thân thể tôi bắt đầu nghiêng về phía tấm gương, khuôn mặt như dán chặt lên tấm gương, tôi có thể nhìn thấy rõ gương mặt trong gương kia cũng đang ở rất gần tôi, rõ ràng là diện mạo giống nhau, nhưng nó lại đem đến cho tôi một cảm giác rất xa lạ. Tôi không thể nói ra chỗ nào khác thường, nhưng cảm thấy gương mặt trong gương không thuộc về tôi. Những suy nghĩ ngày càng bị hỗn loạn, đại não như không thể tiếp tục truyền mệnh lệnh đến các cơ quan khác, tiếp đó tay tôi lại chạm vào mặt kính, tôi cảm giác bản thân như muốn chui vào trong tấm gương, mà cũng không đúng, phải là tôi bị nhốt trong tấm gương và đang gắng sức thoát ra khỏi.”
Trong lúc làm nhiệm vụ hằng ngày mức khó ác mộng, Trần Ca cũng đã gặp phải tình huống tương tự, nhìn lại video trong điện thoại, lúc ấy thân thể của anh cũng đang dần dần nghiêng về phía tấm gương: “Vậy sau đó cậu làm thế nào để thoát ra?”
“Vẫn là do cái gương.” Anh Phong đưa cho Trần Ca một đáp án ngoài dự đoán: “Tôi bấy giờ không còn biết mình đang làm gì nữa. Khi mặt sắp áp vào tấm gương, bỗng nó lại phản chiếu hình ảnh một con búp bê phía sau tôi.”
“Con búp bê?”
“Đúng, giống mấy con búp bê tôi nhìn thấy ở những căn phòng khác, lớn cỡ lòng bàn tay, còn may cả râu nữa.” Anh Phong gật gật đầu, hai tay phụ họa: “Đằng sau đột nhiên xuất hiện một con búp bê, trong lòng tôi dấy lên một nỗi bất an, nỗi sợ hãi như một ngọn lửa nhỏ từ từ đốt cháy tôi, trong đầu lúc đó chỉ nghĩ được một cách, đó là mau chóng dời đi. Thế nhưng cơ thể tôi lại không nghe sai khiến, ý chí và cơ thể bắt đầu đấu tranh kịch liệt, giống như bị bóng đè vậy.”
Anh Phong nói rất bình thản, nhưng Trần Ca có thể ngửi ra mùi nguy hiểm trong đó.
“Mãi một lúc sau tôi đột nhiên nghe thấy tiếng Hạc Sơn kêu lên trên tầng hai, toàn thân bỗng minh mẫn trở lại, giống như vừa mới tỉnh mộng.” Đến đây, nỗi sợ hãi trong mắt cậu ta vơi đi không ít: “Tôi quả thực đã sợ đến cực độ nên mới thuận tay vơ lấy chiếc ghế đập vỡ tấm gương kia ra, đó hoàn toàn là phản ứng bản năng. Căn nhà ma này của anh đáng sợ quá, khiến tôi cũng quên mất là đang đi tham quan ở trong nhà ma.”
Dứt lời, anh Phong dường như lại nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Trần Ca: “Những điều tôi nói với anh đều là sự thực, tuyệt đối không cố ý phóng đại hay có ý trốn tránh trách nhiệm, tấm gương kia tôi sẽ đền cho anh theo giá gốc.”
“Chuyện tấm gương không cần cậu đền, cậu không có thương tích gì đã là quá tốt với tôi rồi.” Trần Ca đứng lên, bước từng bước vào trong căn phòng: “Con búp bê mà cậu nhìn thấy hiện đang ở đâu?”
Anh Phong hơi chần chừ: “Chắc có lẽ bị tôi đá xuống dưới gầm giường rồi, đó cũng là đạo cụ của các anh sao? Thật ngại quá.”
Trần Ca lật tấm khăn trải giường ra, cầm một con búp bê bám đầy những dấu chân lên, phủi hết bụi bẩn bám lên nó: “Cậu nên cảm ơn con búp bê này, vừa rồi chính là nó cứu cậu.”
“Con búp bê này cứu tôi? Được rồi… Cảm ơn, giờ tôi có thể ra ngoài được chưa?” Anh Phong lùi về phía sau, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, cậu ta cảm thấy ông chủ của căn nhà ma này không được bình thường, nhưng “người đang đứng dưới mái hiên nhất định phải cúi đầu”, cho nên miễn cưỡng nói câu cảm ơn.
“Nếu như tôi nói với cậu những gì mà cậu vừa trải qua không phải là đạo cụ và hiệu ứng đặc biệt của nhà ma mà là sự thật, cậu có tin không?” Trần Ca khoác trên mình chiếc áo blouse nhuốm máu, trong ngực ôm lấy con búp bê cũ, nghiêng đầu đánh giá cậu sinh viên trước mặt.
Nghe vậy, anh Phong đáng thương - chàng trai với chiều cao gần mét chín lúc này lại giống như một tiểu cô nương yếu đuối, ôm đầu gối co ro chỗ chân giường, khuôn mặt bất lực: “Vậy anh thấy tôi nên nói tin hay không tin?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất