Hệ thống nhà ma

Chương 42: Sáu mươi giây

Chương 42: Sáu mươi giây

Trong phòng tắm tối tăm, một mình Trần Ca ngồi trong bồn tắm lớn, anh hít ra thở vào vài lần, đẩy hết những khí thừa trong phổi mình ra.
3 giờ 44 phút sáng là thời khắc giao nhau giữa nửa đêm và rạng sáng, anh chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải cẩn thận.
Trong căn phòng yên ắng tĩnh mịch, trên hành lang cũng không có bất kỳ âm thanh nào khác, dường như quái vật trong gương kia cũng không đến.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trần Ca để đồng hồ điện tử của mình sang một bên, khi con số chỉ thời gian trên màn hình biến thành bốn mươi ba, anh lập tức tập trung chú ý cao độ, khẽ hé miệng, bắt đầu chậm rãi hít vào.
Ánh nến le lói, thân thể Trần Ca từ từ hạ xuống dưới, đôi mắt anh từ đầu đến cuối đều dán chặt vào đồng hồ điện tử bằng một sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Khi con số trên màn hình thay đổi lần nữa, Trần Ca không hề do dự, ngửa đầu nằm vào trong bồn tắm.
3 giờ 44 phút sáng!
Dòng nước lạnh lẽo như tràn vào từ bốn phương tám hướng, bao phủ cả người anh lại.
Cảm giác chìm vào trong nước giữa đêm khuya này rất kỳ lạ.
Một màu đen tuyệt đối, giống như trên thế giới chỉ còn lại một mình mình đang không ngừng chìm xuống; sự yên tĩnh tuyệt đối, bên tai chỉ có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ trong thân thể của mình, là tiếng trái tim đang nhảy nhót.
Dòng nước buốt giá kích thích mỗi một sợi dây thần kinh, Trần Ca nằm dưới đáy bồn tắm lớn, vứt bỏ tất cả những suy nghĩ hỗn tạp, âm thầm đếm nhịp tim đập.
“Sáu mươi giây, chỉ cần kiên trì sáu mươi giây.”
Anh chưa từng trải qua cảm giác này, bóng đêm và mặt nước như hòa làm một, ánh nến chập chờn như có như không tựa ngọn hải đăng càng ngày càng cách xa, mà bản thân mình như đang không ngừng chìm xuống biển sâu vô tận.
“Một, hai…”
Mười giây đầu tiên trôi qua, dường như thời gian trôi chậm đi rất nhiều.
Bên tai vang lên tiếng nước chảy, bốn vách ngăn là bóng đêm vô tận, Trần Ca đọc thầm tên của cha mẹ, duy trì động tác lúc ban đầu, hai tay anh nắm chặt chuôi dao thái thức ăn, mặc cho cơ thể bị sóng nước lôi kéo.
Khí oxy trong phổi đang dần bị tiêu hao, Trần Ca cảm thấy hơi hơi khó chịu, giống như có thứ gì đó đang đè nặng trên cơ thể.
“Mười lăm, mười sáu…”
Mỗi khi trái tim đập một lần đều sẽ tiêu hao dưỡng khí trong phổi. Khi nhịp tim dần chậm lại, dường như thời gian cũng càng lúc càng chậm hơn, mỗi một giây đều bị chia cắt thành vô số đoạn.
Cảm giác khó chịu càng lúc càng trở nên mãnh liệt, giống như có một cánh tay đang đặt trên cổ, từ từ bóp chặt lại.
Trần Ca nằm trong nước, mở hai mắt ra, cách mặt nước không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tựa như anh đã bị giam vào một thế giới khác.
Lại thêm ba bốn giây trôi qua, sắc mặt anh càng thêm khó coi, không phải tái nhợt bình thường nữa.
“Mình đã kiên trì được bao lâu? Cũng sắp xong rồi nhỉ?”
Dòng nước chảy sượt qua tai, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một tiếng động kỳ quái.
Hình như là truyền từ hành lang ngoài cửa vào, Trần Ca cũng không rõ tại sao mình lại có thể nghe thấy rõ ràng như vậy, có lẽ là đối phương cố ý tạo ra tiếng vang, chỉ vì muốn làm phân tán sự chú ý của anh.
“Tiếng bước chân? Có người đang đi qua đi lại trên hành lang sao?”
Nhịp tim chậm chạp của anh lại bắt đầu tăng tốc, thân thể căng thẳng một cách không thể tự chủ được: “Có thể là quái vật trong gương tới tìm mình, hi vọng mấy con búp bê có thể phòng thủ được, cùng lắm là ba mươi giây nữa mình sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Dòng suy nghĩ càng ngày càng chậm chạp, lỗ tai bắt đầu xuất hiện những tạp âm ù ù. Tình trạng của Trần Ca không tốt cho lắm, tiếng bước chân trên hành lang khiến anh cực kỳ căng thẳng, anh cố gắng hết sức để không phân tâm, tiếp tục đọc thầm tên của cha mẹ, đồng thời tính toán nhịp tim.
“Hai mươi tám, hai mươi chín…”
Nước chảy vào trong lỗ tai, âm thanh không chân thật cho lắm, tiếng bước chân kia dần trở nên gấp gáp, dường như đối phương cũng đang nghĩ cách đi vào.
Lại thêm vài giây trôi qua, Trần Ca cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá lớn đè nặng, mạch máu trên cổ dần nổi lên, tay chân lạnh cóng, thân thể xuất hiện cảm giác vô lực.
Phản ứng của đại não càng ngày càng chậm, bây giờ Trần Ca hoàn toàn kéo dài bằng ý chí của bản thân.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, có thứ gì đó đang đập vào cánh cửa.
Tim Trần Ca như nhảy vọt lên cổ họng, thứ ở bên ngoài phòng không nhịn được nữa!
Có lẽ là do sau cửa đặt một con búp bê nên sau khi đối phương đập cửa ba lần liền phát hiện không cách nào mở cửa, bèn ngừng hành động vô nghĩa này lại. Trong phòng quay về trạng thái yên tĩnh một lần nữa.
Mọi thứ quay lại trạng thái không khác lúc trước là bao, điểm khác biệt duy nhất là ở bản thân Trần Ca. Bình thường thì anh hoàn toàn có thể nín thở một phút đồng hồ, nhưng tiếng bước chân trên hành lang cùng với tiếng đập cửa lúc nãy khiến tim anh đập nhanh hơn, con người ở trong trạng thái căng thẳng sẽ hao tổn lượng khí oxy cao hơn nhiều.
Anh cảm thấy bản thân mình đã sắp đến mức cực hạn, một ít khí oxy cuối cùng trong phổi cũng đã hết sạch, mỗi một giây với anh mà nói đều là một sự dằn vặt.
“Ba mươi chín, bốn mươi…”
Khi đếm thầm đến số bốn mươi, đại não Trần Ca rơi vào trạng thái choáng váng, điều kiện thân thể không cho phép anh tiếp tục đếm thầm trong lòng nữa.
Không thể nào phân tâm khiến cảm giác ngạt thở kia lại càng thêm mãnh liệt, ý thức của Trần Ca bắt đầu mơ hồ, có rất nhiều thứ anh nhớ không nổi, chỉ cố nhớ lại những ký ức liên quan đến cha mẹ mình theo bản năng.
Mạch máu nổi đầy trên làn da tái nhợt, gân xanh trên cổ đang nhúc nhích, ngón tay nắm chặt dao thái thức ăn cũng dần lơi lỏng.
Anh cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực tử thần, đồng thời anh cũng hiểu được câu nói trong nhiệm vụ.
Khi thời gian đi đến khoảnh khắc giao nhau giữa nửa đêm và rạng sáng, là có thể nhìn thấy người mình hằng mong nhớ tại nơi giáp ranh giữa sự sống và cái chết.
Ý nghĩa của câu này rõ ràng chính là vào thời khắc chuyển đổi giữa nửa đêm và rạng sáng, người sắp chết sẽ có thể nhìn thấy trước cảnh tượng của một thế giới khác!
Hai mắt Trần Ca nhìn chằm chằm mặt nước không hề chớp, cặp mắt của anh không hề có tiêu cự, dường như mặt nước cách anh càng ngày càng xa, người hằng mong nhớ thì không thấy đâu, trước mắt chỉ có một khoảng không đen tối, đen tối tĩnh mịch đến mức làm người ta tuyệt vọng.
Phổi giống như bị đè nén, là một cảm giác bức bách không cách nào hình dung được.
“Không được, nếu cứ tiếp tục như thế, có thể sẽ bị chết đuối trong bồn tắm thật mất.”
3 giờ 44 phút sáng đã qua được hơn phân nửa, người Trần Ca muốn gặp vẫn chưa hề xuất hiện, anh đã không còn ôm mơ mộng hão huyền, hoặc nói đúng ra thì trong lòng anh cảm thấy may mắn, cha mẹ chưa từng xuất hiện ít ra có nghĩa là họ vẫn còn sống.
Cánh tay lạnh lẽo chống xuống đáy bồn tắm, anh dùng chút lý trí còn sót lại để đưa ra quyết định, nên từ bỏ thôi.
Hai tay dùng sức, Trần Ca đang định đứng lên khỏi mặt nước thì đột nhiên có cảm giác không đúng!
Có thứ gì đó đang đè lên đầu của anh, ngăn cản anh rời khỏi.
Con ngươi không có tiêu cự đột nhiên co rụt lại, Trần Ca nhìn về phía đỉnh đầu mình, nơi đó rõ ràng không có gì cả!
Búp bê chặn cửa phòng và bốn phía của bồn tắm, hẳn là quái vật trong gương không vào được mới đúng chứ, là ai đang tác quái?
Từng mạch máu trên cổ đều bị kéo căng ra, sắc mặt Trần Ca vừa khó coi vừa đáng sợ. Vào giây phút sống còn, anh dùng hết tất cả sức lực còn lại của mình, cầm con dao thái thức ăn trong tay vung mạnh lên phía đỉnh đầu.
Thiếu dưỡng khí trong thời gian dài khiến cả thân thể và ý chí của anh đều đến cực hạn, giống như một cái lò xo bị kéo căng hết mức, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt gãy.
Dao thái thức ăn vung lên, bọt nước văng ra khắp nơi, trong thoáng chốc Trần Ca cảm thấy như chém trúng thứ gì đó, bên tai chỉ vang lên một tiếng động nhỏ, sức nặng trên đỉnh đầu anh lập tức biến mất.
Không còn trở ngại nào nữa, Trần Ca lập tức ngồi dậy khỏi bồn tắm, thở hồng hộc hít lấy không khí!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất