Hệ thống nhà ma

Chương 95: Tất cả đều là đồng phục

Chương 95: Tất cả đều là đồng phục

“Sau khi đi vào, cấm chụp ảnh, cấm quay video. Bên trong có bốn cảnh tượng nhỏ, theo thứ tự là Phòng Học Cuối Cùng, Phòng Vệ Sinh Thứ Năm, Bút Tiên, Giếng Sâu, manh mối về cửa ra giấu ở bên trong bốn cảnh tượng đó, nhất định phải trải nghiệm toàn bộ mới có thể tìm được đường ra.” Trần Ca nhìn đi nhìn lại cái bản cam kết không truy cứu trách nghiệm mà hai người họ vừa ký, anh nhất định phải cẩn thận, bởi vì có khả năng hai bản cam kết này sẽ được dùng đến sớm thôi.
“Đây cũng đâu phải lần đầu tiên chúng tôi đi nhà ma, những chuyện anh nói chúng tôi đều biết hết rồi.” Phí Hữu Lượng đẩy kính mắt, nhìn vào trong nhà ma: “Bầu không khí cũng không tệ lắm nhỉ.”
“Nếu như các cậu đã hiểu thì tôi cũng sẽ không nhiều lời nữa.” Trần Ca vốn còn muốn giới thiệu đơn giản cho họ về các cảnh tượng nhỏ một chút nhưng mà nhìn vào hiện tại thì có lẽ cũng không cần làm vậy nữa: “Đi theo tôi.”
Trần Ca dẫn hai người trẻ tuổi đó đi đến chỗ cửa ra vào của cảnh tượng Đêm Cương Thi Sống Lại ở tầng một, hai người bọn họ đều nhìn thấy được cảnh tượng cũ kỹ cùng mô hình các con rối hình người chất lượng kém ở cảnh tượng Đêm Cương Thi Sống Lại này.
“Đây là phong cách của mười mấy năm trước rồi.”
“Theo lý mà nói thì những cái cảnh tượng mà anh dựng lên này tôi thấy thu vé vào cửa 20 tệ là đang lừa gạt người tiêu dùng đấy.”
Chu Giai Ninh cùng Phí Hữu Lượng trực tiếp đi vào giữa cảnh tượng Đêm Cương Thi Sống Lại, vuốt vuốt bụi bám trên con rối hình người: “Đã bao lâu không có người vào đây vậy?”
“Xem ra là chỗ này không thể kinh doanh nổi nữa rồi, quả nhiên những bình luận khen ngợi nhiều sao của mọi người cũng chỉ là giả thôi.”
“Hai người nói đủ chưa?” Trần Ca nâng tấm ván gỗ trên đất lên: “Cửa vào cảnh tượng ở chỗ này.”
“Ở tầng hầm sao?” Hai người trẻ tuổi cũng không cảm thấy xấu hổ, xách theo túi xách đi ra khỏi cảnh tượng Đêm Cương Thi Sống Lại, đứng ở trên bậc thang đi thông xuống tầng hầm.
Hàng lang u ám, không thể nhìn thấy điểm tận cùng, cửa phòng học ở hai bên mở một nửa, có thể nhìn thấy một bóng đen lờ mờ đang đi xuyên qua các lớp học, còn chưa đi vào mà đã cảm nhận được một luồng khí lạnh bốc từ dưới đất lên.
“Cái này... Cũng coi như là hơi giống một chút.”
Chờ đến khi hai người đó tiến hẳn vào trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương thì Trần Ca đứng ở trên hô một câu: “Nếu như quá sợ hãi thì có thể hướng về phía camera giám sát để xin giúp đỡ, nhân viên trong nhà ma sẽ đưa hai người ra.”
Trần Ca khép tấm ván gỗ lại, chợt nhớ tới trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương không hề được lắp đặt camera giám sát, và hình như cũng không có một lối thoát nào khác, ban nãy anh nói trong này ẩn giấu nhiều manh mối về cửa ra cũng chỉ là do anh nói bừa mà thôi: “Đợi lát nữa mình thử đi vào xem thế nào vậy, chỉ mong là hai tên nhóc ngu dốt kia không chơi đến mức bị hủy hoại là được rồi.”
Anh bảo Từ Uyển ra đứng ở cửa để duy trì trật tự, còn mình thì mặc áo blouse của bác sĩ nát sọ vào, đi vào phòng tổng điều khiển chuyển nhạc nền của cảnh tượng thành “Black Friday”, sau đó ôm một hộp phù hiệu cùng ảnh chụp mà Phạm Úc đã đưa cho anh, đi vào trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương.
...
Sau khi Chu Giai Ninh và Phí Hữu Lượng đi xuống thang lầu thì đứng ngây người ở chỗ cửa vào, hai người bọn họ đợi đến lúc Trần Ca khép tấm ván gỗ lại rồi đi thật xa thì mới ra hiệu với nhau bằng tay, lôi camera bluetooth ở trong ba lô ra rồi đeo ở trước ngực.
“Hai người chúng ta mỗi người một bên, đi chụp hết toàn bộ cảnh tượng bên trong nhà ma này của anh ta, cứ đi vào trải nghiệm hết tất cả mọi thứ rồi đăng công khai lên là được.”
“Làm như vậy có ích gì không?”
“Đối với loại nhà ma có vị trí cố định như của anh ta thì toàn bộ thiết bị được lắp đặt bên trong đều thuộc về bí mật thương mại, anh ta cũng dựa vào những thứ đó để có thể lôi kéo được du khách đến trải nghiệm, nếu như mọi người biết rõ toàn bộ quá trình trải nghiệm thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đây cũng là một trong những lý do mà nhà ma không cho phép chụp ảnh cùng quay phim, bọn họ muốn mang đến cho du khách một loại cảm giác chưa biết rõ cùng chờ mong với nơi này.” Phí Hữu Lượng cố định lại camera, đi ở phía trước: “Cứ quay video cho thật tốt đi, còn hậu kỳ thì do chúng ta tùy tiện xử lý thôi, đến lúc đó chúng ta chỉ cần làm cho toàn bộ quá trình trở nên nhàm chán, và đưa ra đánh giá xấu cho anh ta là được rồi.”
“Đúng.” Chu Giai Ninh phụ họa một câu, nhìn qua hai bên trái phải một chút: “Nhưng mà cũng phải nói, chỗ này anh ta làm cũng tốt quá đi, có một cảm giác như đang lạc vào cảnh giới kỳ lạ vậy.”
“Cái cảm giác đấy cũng chỉ là giả mà thôi, theo như tôi thấy thì cái này không thể nào so sánh với phim kinh dị 3D được.” Phí Hữu Lượng tuyệt không sợ, cậu ta chỉ cảm thấy rất sốt ruột thôi: “Trước tiên cứ đi dạo hết chỗ này đã rồi tính tiếp.”
Hai người đi ở giữa hành lang dài u ám, hai bên là những phòng học trống rỗng, cánh cửa hơi lung lay, thỉnh thoảng sẽ có vài âm thanh kỳ lạ truyền ra từ trong phòng học.
“Anh nói xem cửa ra có thể nằm ngay bên cạnh cửa vào được hay không, tôi thấy bình luận của mọi người đều nói ông chủ của nhà ma này rất giỏi trong việc lợi dụng những thứ mà người bình thường không hề nghĩ đến.”
“Khi cậu bị ám ảnh với việc tìm lối ra thì cậu sẽ thua đấy, bởi vì cậu đã bị rơi vào quy tắc trò chơi của ông chủ nhà ma này.” Khi Phí Hữu Lượng nói chuyện cũng không quên giữ thân trên ổn định, cả cậu ta và Chu Giai Ninh đều là dân quay phim chuyên nghiệp.
“Cũng đúng, may là anh đi cùng tôi vào đây đấy.”
“Trên thực tế thì nhà ma rất là buồn chán, chẳng qua chỉ là người dọa người mà thôi, nếu như cậu coi là thật, vậy là cậu đã thua rồi.”
Hành lang đen nhánh nhìn không thấy điểm cuối, hai người ngoài miệng nói không sợ nhưng trên thực tế lại đang đi rất chậm.
Dấu vết do lửa lớn thiêu hủy có thể nhìn thấy ở khắp nơi, mùi ẩm mốc trong không khí cùng mùi đồ đạc bị đốt cháy trộn chung vào với nhau, kích thích khứu giác người chơi.
Khi người sống bước vào, bầu không khí trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương này cũng dần dần thay đổi, dường như ở trong góc phòng không nhìn thấy được có một đôi mắt đang từ từ mở ra.
Phí Hữu Lượng đi ở phía trước, cậu ta đã từng làm chân chạy việc trong một đoàn làm phim kinh dị, là một người đam mê phim kinh dị thì cảnh tượng trước mắt tuy rất đè nén, âm u, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ khiến cậu ta sợ hãi được.
Ngược lại thì Chu Giai Ninh vóc người to con lực lưỡng ở bên cạnh lại sắp không thể chịu được nữa rồi, cậu ta chạy đến núp ở phía sau lưng Phí Hữu Lượng, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang hai bên.
Nhạc nền trong cảnh tượng cũng không dọa người lắm, nhưng nó lại khiến cho cậu ta cảm thấy hoảng hốt, hô hấp cũng dần dần gấp gáp hơn.
Phí Hữu Lượng đi đằng trước không biết đã đứng lại từ lúc nào, Chu Giai Ninh đi sau không để ý thiếu chút nữa đã đụng vào sau lưng cậu ta.
“Làm sao vậy?” Giọng nói không tự chủ mà hạ thấp xuống, Chu Giai Ninh có cảm giác mình mới mở miệng một tí mà khí lạnh đã kịp chui vào tận phổi rồi.
“Phòng học này hình như không giống mấy phòng trước thì phải.” Phí Hữu Lượng đứng trước cửa phòng học cuối cùng, nhìn vào từng bộ từng bộ đồng phục sẫm màu trên chỗ ngồi mà tự dưng cảm thấy rất kỳ lạ, giống như trong phòng học đang có rất nhiều người ngồi vậy.
“Có rất nhiều đồng phục.” Lá gan Chu Giai Ninh còn không bằng Phí Hữu Lượng, đứng cách một cánh cửa xem mà cũng cảm thấy rùng mình: “Hay là chúng ta đi đến chỗ khác đi.”
“Đừng sợ, chắc là các diễn viên trong nhà ma được giấu trong phòng học này, cho nên bố cục mới khác biệt như vậy.” Phí Hữu Lượng còn có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh: “Ông chủ nhà ma đã nói chúng ta cần trải nghiệm bốn cảnh tượng nhỏ, cái này chắc là một trong số đó đấy, những cảnh tượng kinh dị chính là điểm thu hút khách quan trọng nhất của nhà ma, đợi lát nữa chúng ta đi vào rồi quay một video phân tích kỹ càng, sau khi rời khỏi đây thì đăng lên mạng đi.”
Trong lúc cậu ta nói chuyện, cửa phòng học như bị gió thổi đến lung lay, cót két tự mở ra.
“Chắc chắn có người điều khiển bên trong, lúc tôi làm trong đoàn phim đã nhìn thấy cơ quan tương tự như vậy rồi.” Phí Hữu Lượng vỗ vỗ cánh tay Chu Giai Ninh: “Đi, đi vào bắt hết đám người giả ma giả quỷ đó đi.”
“Anh nói cũng có lý, nhưng mà...” Chu Giai Ninh chảy hết cả mồ hôi: “Tôi mới vừa nhìn qua, hình như trong phòng học chỉ có đồng phục không thôi, không có người trốn trong đấy đâu.”
“Có khả năng là có một lỗ tối nào đó để họ ẩn núp thôi, sau khi tiến vào phải cẩn thận, mấy người diễn viên đó lúc nào cũng có thể xuất hiện ở những chỗ cậu không ngờ nhất đấy.” Phí Hữu Lượng cùng Chu Giai Ninh kì kèo với nhau ở bên ngoài phòng học đến nửa ngày, cuối cùng cũng tiến vào bên trong.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất