Hệ thống nhà ma

Chương 96: Trò chơi bắt đầu

Chương 96: Trò chơi bắt đầu

Phòng Học Cuối Cùng chính là nơi mà đến Trần Ca cũng không muốn ở lâu, thế mà Phí Hữu Lượng và Chu Giai Ninh cứ thoải mái đi vào như vậy.
Có vài vật kỳ lạ gì đó hình như đang trộn lẫn vào không khí trong phòng, đi vào giữa phòng học, có một cảm giác giống như bị ném vào hồ nước sâu vậy, xung quanh luôn luôn tồn tại một loại cảm giác áp bách không thể tả bằng lời, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
“Hữu Lượng, hay là để tôi đứng bên ngoài chờ anh nhé?” Căn phòng học này âm u hơn nhiều so với hành lang, Chu Giai Ninh đứng ở phía sau Phí Hữu Lượng, sắc mặt khó coi, trán cậu ta chảy đầm đìa mồ hôi.
“Trước khi vào nhà ma chúng ta đã nói gì với nhau? Cùng tiến cùng lui, sau bây giờ mới bắt đầu mà cậu đã sợ hãi rồi hả?” Tâm trạng Phí Hữu Lượng càng ngày càng bực bội, những bộ đồng phục sẫm màu xung quanh rõ ràng chỉ là những bộ quần áo rất bình thường thôi, thậm chí còn kém rất nhiều so với đạo cụ của đoàn làm phim kinh dị, nhưng chính những bộ đồng phục trông rất bình thường này lại khiến cho cậu ta không dám đến gần.
Hiển nhiên Chu Giai Ninh không nhận ra rằng đồng đội của mình đã bị hoảng loạn, cậu ta hơi dè dặt, thì thầm: “Anh nói thử xem mấy nhân viên của nhà ma có thể trốn ở chỗ nào được? Bọn họ có thể đột nhiên nhảy ra từ trong bộ đồng phục hay không nhỉ?”
“Tôi cũng không rõ lắm, những nhà ma bình thường chắc sẽ làm như vậy.” Phí Hữu Lượng di chuyển về phía bục giảng, cậu ta nắm chặt nắm đấm, đi qua giữa hai hàng bàn học mà cũng không có phát sinh ra chuyện gì kinh khủng cả: “Hình như trong phòng không có ai.”
“Nếu như không có diễn viên trốn trong này thì tại sao phải tốn nhiều sức lực để bố trí cảnh này như vậy? Trên bàn khắc nhiều chữ bằng máu như thế, còn cố ý đặt đồng phục cũ nát vào đây nữa chứ.” Chu Giai Ninh nói xong vẫn còn nhìn thoáng qua chỗ cửa phòng: “Hơn nữa, vừa nãy cửa phòng học hình như là tự động mở ra, giống như là có người đang dụ dỗ chúng ta đi vào vậy.”
“Chắc là bị gió thổi thôi.” Phí Hữu Lượng quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Giai Ninh: “Thay vì cậu tốn thời gian để nói chuyện vô nghĩa, thì không bằng đến đây tìm lối ra và cơ quan đi.”
“Đừng giận mà, không phải là tôi đang phân tích giúp anh đấy sao?” Chu Giai Ninh đi đến một chỗ khác trong phòng học, vóc người cậu ta cường tráng, khi đi ngang qua giữa các hàng ghế trong phòng học thì không cẩn thận động rơi bộ đồng phục trên ghế.
Cậu ta vốn chẳng thèm để ý, cũng không định đi nhặt, trực tiếp giẫm một bước vào bộ đồng phục, đi đến cửa sau của phòng học: “Đúng là chẳng có gì đáng sợ cả, mình còn tưởng rằng lúc đi qua bàn học sẽ có vật gì đó nhảy ra chứ...”
Nói được một nửa thì giọng của Chu Giai Ninh càng ngày càng nhỏ, sau khi cậu ta xoay người mới phát hiện, phòng học giống hệt như lúc ban đầu, giống như chưa từng có gì xảy ra vậy.
“Lúc mình đi qua hình như đã làm rơi một bộ đồng phục mà nhỉ. Hữu Lượng, anh nhặt bộ đồng phục đó lên rồi sao?”
“Đồng phục rơi trên mặt đất sao? Sao tôi không nhìn thấy chứ?” Phí Hữu Lượng đang đứng ở một góc phòng học, khoảng cách giữa hai người lúc này là vài cái bàn.
“Gặp ảo giác rồi sao?” Chu Giai Ninh quay lại theo đường cũ, cậu ta dừng chân ở chỗ mình làm rơi bộ đồng phục lúc nãy: “Mình nhớ là lúc nãy bộ đồng phục này rơi xuống dưới đất.”
Cậu ta cầm bộ đồng phục lên, giũ giũ vài cái, một mùi hương kỳ lạ bốc lên, hơi giống mùi tanh của cá.
“Thật là kỳ lạ.” Chu Giai Ninh tiện tay ném bộ đồng phục lên trên bàn, ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra có cơ quan nào đó ở xung quanh hay không.
Cậu ta lay lay cái bàn, tất cả đều bình thường, ngay khi cậu ta chuẩn bị bỏ đi thì trong ngăn kéo bàn học lại phát ra tiếng giống như viên bi va chạm vào nhau.
“Bên trong có gì sao?” Chu Giai Ninh cúi người, một tay chống xuống đất, đưa mặt tới gần ngăn bàn.
Bên trong ngăn bàn đen nhánh, có một ít bài thi cùng sách giáo khoa.
“Tại sao lại có âm thanh như viên bi va chạm vào nhau nhỉ? Chẳng lẽ ngăn bàn này còn một ngăn kép nữa sao?” Cậu ta nhìn về phía ngăn bàn đen nhánh, đưa tay lôi đống giấy lộn trong ngăn bàn ra, mới vừa lấy ra một trang giấy chợt thấy mặt sau tờ giấy có hai con mắt tròn xoe đang nhìn chằm chằm vào cậu ta!
“Đ**!”
Cú sốc bất ngờ khiến Chu Giai Ninh, người đang ngồi xổm trên mặt đất, trực tiếp ngã ngửa về phía sau, cậu ta tê cả da đầu, liên tục đụng ngã hai cái bàn học liền.
“Làm sao vậy?” Động tĩnh rất lớn, dọa cho Phí Hữu Lượng đang đứng góc lớp cũng cảm thấy sợ hết cả hồn.
“Trong ngăn bàn có người!” Chu Giai Ninh nằm bò dưới đất đến nửa ngày cũng không dám đứng dậy, trên mặt không còn một giọt máu nào.
“Cậu bị bệnh à! Trong ngăn bàn làm sao chứa đủ một người được?” Phí Hữu Lượng mắng nhỏ một câu, đi đến cái bàn nọ: “Chắc là đạo cụ thôi.”
Cậu ta lôi hết giấy tờ cùng sách giáo khoa trong ngăn bàn ra, ném xuống đất: “Thấy chưa, đừng có đụng chút là sợ như vậy, bên trong không có cái gì đâu.”
Hơn mười mấy giây sau, Chu Giai Ninh mới từ từ chống tay đứng lên: “Tôi thật sự nhìn thấy mà, là một đôi mắt đó. Tôi mà lừa anh thì tôi không phải là con người! Thật đấy!”
“Cho dù có thấy thì cũng chỉ là thủ đoạn hù người của nhà ma thôi, cậu sợ cái gì chứ?” Phí Hữu Lượng vốn không sợ, thế mà lại bị lời nói của Chu Giai Ninh làm cho run rẩy: “Quên đi, thôi đi ra ngoài trước đã.”
Hai người cuống quýt chạy ra khỏi phòng học, để lại một đống hỗn độn trên mặt đất.
“Còn phải tiếp tục đi trải nghiệm tiếp sao?” Trong lòng Chu Giai Ninh vẫn còn sợ hãi, nhìn hành lang u ám không nhìn thấy điểm kết thúc, cảm giác đến trái tim cũng đang run rẩy.
“Vừa vào đây còn chưa đến 5 phút mà cậu đã muốn bỏ cuộc rồi à? Chúng ta đến để gây chuyện, không phải đến để tuyên truyền không công cho nhà ma của anh ta đâu.” Phí Hữu Lượng hận không thể đạp Chu Giai Ninh một phát: “Nhát như thỏ ấy, cậu đúng là sống có lỗi với đống cơ bắp trên người cậu mà.”
Cậu ta nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, tuy rằng Chu Giai Ninh vẫn còn sợ nhưng lại không dám làm mất mặt người trong phòng làm việc của Tần Quảng nên đành phải đi theo.
Cậu ta vừa đi vừa quay đầu lại, khi cậu ta nhìn thấy cửa của phòng học kia lại từ từ mở ra lần thứ hai thì sợ đến mức giật mình, vội vàng đuổi theo Phí Hữu Lượng: “Đi mau, hình như trong phòng học vừa nãy có cái gì đó xuất hiện ý!”
Hai người vội vội vàng vàng chạy về phía trước, trực tiếp chạy qua luôn phòng vệ sinh ở khúc cua, đi tới ngả rẽ đầu tiên.
“Cảnh tượng này của nhà ma lớn đến nhường nào vậy? Lại còn phân ra hai con đường nữa chứ?”
Chu Giai Ninh không còn suy nghĩ được gì nữa, còn Phí Hữu Lượng lại đang đứng nhíu mày, cậu ta rất thích xem phim kinh dị, cũng từng tham quan rất nhiều nhà ma, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu ta gặp phải một nhà ma như này.
Toàn bộ hành trình đều không nhìn thấy bất kỳ nhân viên giả ma giả quỷ nào cả, nhưng cái loại cảm giác sợ hãi này lại không hề biến mất, ngây ngô trong này càng lâu thì sẽ càng cảm thấy sợ hãi.
Trước đây lúc cậu ta đi tham quan nhà ma còn có thể thấy “quỷ”, chỉ cần “quỷ” xuất hiện là sẽ xuất hiện kẽ hở, bởi vì những con “quỷ” trong các nhà ma kia đều là người hóa trang thành, ít nhất điều đó còn có thể nói cho cậu ta biết một điều rằng trong cảnh tượng kinh dị này vẫn còn tồn tại người sống.
Nhưng ngày hôm nay, việc đi tham quan nhà ma này đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng trước đây của cậu ta về nhà ma, toàn bộ hành trình không hề có nhân viên, thế mà vẫn tạo được một loại cảm giác kinh khủng khó hiểu, khiến cậu ta luôn luôn bị vây trong trạng thái khẩn trương, không biết lúc nào sẽ phát sinh ra chuyện gì đó thật khủng khiếp.
“Đi sang bên này xem thử trước đi.”
Hành lang trở nên chật hẹp, Phí Hữu Lượng cùng Chu Giai Ninh đi về phía ký túc xá của nữ sinh.
Mới bắt đầu thì mấy gian phòng này cũng không tính là quá dọa người, tâm trạng căng như dây đàn của hai người cũng được thả lỏng dần, cảm giác sợ hãi đang quanh quẩn ở trong lòng tản đi không ít, nhưng ngay sau đó bọn họ liền đi vào gian phòng có trò Bút Tiên.
Trong phòng ngủ của nữ sinh giống như đã xảy ra một vụ hung án nào đó, bốn cái ghế được xếp song song, trên ghế có vài tờ giấy trắng và một cây bút bi được dán lại bằng băng keo trong.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất