Hệ thống nhà ma

Chương 97: Bút Tiên bùng nổ

Chương 97: Bút Tiên bùng nổ

“Phòng ngủ này không giống mấy phòng trước cho lắm.” Chu Giai Ninh đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn bộ dạng này là chuẩn bị lúc nào cũng có thể chạy về: “Có cảm giác hơi giống với Escape Room*, có lẽ manh mối về lối ra giấu ở chỗ này nhỉ?”
(*) Escape Room (tựa đề tiếng Việt: Căn phòng tử thần) là một bộ phim tâm lý kinh dị Mỹ khởi chiếu năm 2019.
“Không biết, lần đầu tiên tôi thấy một ngôi nhà ma có độ tự do cao như vậy, ông chủ này cũng gan thật đấy, không sợ du khách gặp chuyện không may.” Phí Hữu Lượng đi tới cái ghế bên cạnh, tiện tay cầm mấy tờ giấy trắng kia lên, bên trên viết rằng: Lúc nào mình sẽ chết? Mình sẽ chết bằng cách nào? Người chết tiếp theo sẽ là ai?
“Xem cảnh tượng này có vẻ hơi giống trò chơi Bút Tiên, nhưng mà...” Phí Hữu Lượng lại nhìn về phía chiếc bút bi quấn băng dính chằng chịt trên chiếc ghế: “Cái bút này kỳ lạ quá.”
“Có cơ quan gì không nhỉ?” Chu Giai Ninh cũng đi tới, cầm cây bút trong tay, dùng sức ấn vài lần, suýt chút nữa làm vỏ bút bị vỡ: “Hình như chỉ là một cây bút rất bình thường thôi.”
“Cậu còn nhớ lúc trước khi đi vào ông chủ nhà ma nói cái gì không?”
“Trong nhà ma có bốn cảnh tượng nhỏ, nhất định phải tham quan hết mới có thể tìm được manh mối liên quan tới lối ra.”
“Đúng vậy, manh mối của cửa ra giấu trong bốn cảnh tượng nhỏ này. Chúng ta tìm kỹ chút nữa đi, với kinh nghiệm của tôi, hẳn là căn phòng ngủ này sẽ có chìa khóa và một thứ như tờ giấy chẳng hạn.”
Phòng ngủ không lớn, hai người lần lượt tìm tất cả mọi ngóc ngách cũng không phát hiện gợi ý nào.
“Độ khó của ngôi nhà ma này khá cao, thiết kế cũng rất tài tình.” Phí Hữu Lượng cầm tờ giấy trắng ở trên bàn lên, trên ba mảnh giấy có chữ, chỉ có một tờ không có chữ: “Lẽ nào phải chơi trò Bút Tiên một lần, mới có thể biết đáp án sao?”
“Chơi trò Bút Tiên trong nhà ma không hay lắm đâu.” Chu Giai Ninh nhìn mấy vấn đề trên tờ giấy trắng, hơi hoảng hốt.
“Trong bốn cảnh tượng nhỏ của nhà ma, cũng chỉ có cảnh này trông đơn giản hơn một chút, không coi nó là cửa đột phá, cậu định quay lại phòng học để tìm manh mối à?” Phí Hữu Lượng bực bội ra tay: “Hơn nữa, cậu thực sự cho rằng trên thế giới này có Bút Tiên à? Nhanh qua đây, thử một lần xem, nếu không được thì lập tức đi.”
Cậu ta không biết chỗ nào có vấn đề, luôn cảm thấy thực sự không thoải mái cho lắm, tâm trạng tiêu cực bị đè nén sâu trong lòng cậu ta bị kích thích, kích động muốn hủy diệt mọi thứ.
Chu Giai Ninh không tình nguyện đi tới phía đối diện Phí Hữu Lượng, hai người một trái một phải đứng ở hai bên ghế.
“Nhưng tôi không biết trò này chơi như thế nào.”
“Không cần lo, tôi từng xem rất nhiều phim về Bút Tiên, lúc trước đã từng thử qua vài lần ở nhà rồi. Tất cả chỉ là lừa người thôi, trò chơi này có thể dùng khoa học để giải thích.” Phí Hữu Lượng cầm bút dựng thẳng trên tờ giấy trắng duy nhất: “Ngón tay của cậu đưa đến giữa kẽ tay tôi, giữ lấy thân bút, sau đó không cần làm gì cả.”
“Được.” Chu Giai Ninh rất tin tưởng Phí Hữu Lượng, ngồi xổm ở bên cạnh cái ghế, nắm ở giữa cái bút bi: “Sau đó làm gì nữa?”
“Giữ yên là được rồi.” Phí Hữu Lượng viết xuống tờ giấy trắng hai chữ “Có – Không”, đợi đến khi trong ký túc xá nữ không còn tạp âm quấy nhiễu, nói nhỏ: “Bút Tiên, Bút Tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người. Nếu như người muốn đến, hãy vẽ vòng tròn trên giấy.”
Cậu ta vừa dứt lời, cửa ký túc xá đang mở một nửa bỗng nhiên bị một cơn gió lay động.
Cửa phòng cũ nát từ từ mở ra, bên ngoài chính là hành lang tĩnh mịch.
Chu Giai Ninh rùng mình một cái, lui vào trong phòng.
“Đừng lộn xộn.” Phí Hữu Lượng nhìn chăm chú vào ngòi bút, thân thể tựa như một tượng đá.
Gió lạnh quanh quẩn trong phòng, những mảnh giấy vụn dưới đất cọ vào bắp chân, giống như bị ai đó dùng móng tay nhẹ nhàng cọ qua, nhiệt độ hạ thấp xuống, hơi lạnh lan từ mắt cá chân lên trên.
Giữ nguyên một động tác trong trạng thái căng thẳng tột độ, giác quan của con người sẽ càng mẫn cảm hơn. Đây quả thực là một sự tra tấn với hai người đang chơi trò Bút Tiên.
Phòng ngủ nữ sinh cũ nát dường như tối hơn một chút, ga giường dính đầy vết bẩn như bị vật gì đụng vào một cái, giống như có ai đó đang bò từ gầm giường ra.
Khoảng mười mấy giây sau, cánh tay đang dừng giữa không trung của hai người bắt đầu rung động nhè nhẹ, ngòi bút đang di chuyển liên tục trên tờ giấy trắng lưu lại những điểm không liên kết với nhau.
“Bút Tiên có tới hay không vậy?” Chu Giai Ninh nín nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi, cậu ta thực sự không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này.
“Rất nhiều phim nói rằng mời Bút Tiên cần khoảng 10 phút. Nếu trong vòng 10 phút không trả lời thì là thất bại. Nhưng thứ này vốn là người ta tưởng tượng ra mà thôi, rất nhiều lúc người chơi cho rằng Bút Tiên xuất hiện, nhưng thực ra chỉ là một đòn tâm lý mà thôi.” Phí Hữu Lượng ra hiệu cho cậu ta kiên nhẫn chờ: “Nơi này là một trong bốn cảnh tượng mà ông chủ nhà ma nói, chúng ta cứ dựa theo yêu cầu của anh ta mà làm, xem anh ta có thể bày ra trò gì mới.”
Cậu ta vừa nói xong, bút bi trong tay liền lúc lắc một cái với biên độ rất nhỏ, hai người đều đã nhận thấy.
“Là cậu/ anh động đậy sao?”
Hai người đồng thanh hỏi, rồi quay sang nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương.
“Không phải tôi.” Chu Giai Ninh nhanh chóng phủ nhận, cậu ta còn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi từ cặp mắt kia đã gặp phải chuyện này, vẻ mặt căng thẳng: “Hữu Lượng, anh nói xem có phải Bút Tiên tới rồi không?”
“Không thể nào, trò Bút Tiên chỉ là lợi dụng hoàn cảnh và phương thức trò chơi mang đến ám thị tâm lý mà thôi, thời gian trò chơi lại cố ý quy định kéo dài, tay giữ lơ lửng trên không, sẽ tự lắc lư do nhịp thở và mạch đập. Bởi vậy mới xuất hiện tình huống này.” Dường như Phí Hữu Lượng muốn tự thuyết phục bản thân, lại bổ sung một câu: “Trong tiềm thức, người ta tưởng tượng rằng bút tự di chuyển, tiềm thức sẽ ảnh hưởng đến phán đoán chủ quan.”
Đúng lúc cậu ta vừa nói xong, bút trong tay lại giật giật, lần này vô cùng rõ ràng.
Hai người liếc nhau, đồng thời nhìn về phía tờ giấy trắng. Những điểm nhỏ vốn rời rạc trên tờ giấy nay được nối với nhau bởi một đường liên kết, vừa vặn vẽ thành một vòng tròn bất quy tắc.
“Mẹ kiếp, hình như tới thật đấy.” Chu Giai Ninh muốn rút tay về, thời khắc mấu chốt bị Phí Hữu Lượng chụp lại.
“Bất kể có phải Bút Tiên thực hay không, đều phải tiếp tục chơi.”
“Vì sao?”
“Nếu thực sự là Bút Tiên, dưới tình huống chưa tiễn nó đi đã tự kết thúc trò chơi sẽ bị nó ám, đến chết mới thôi. Nếu như là Bút Tiên giả, chúng ta căn bản không cần phải sợ. Mọi thứ chỉ là phân đoạn trò chơi mà ông chủ nhà ma sắp xếp thôi.”
“Vậy anh nói đi, tiếp theo cần làm gì?”
“Hỏi các câu hỏi, sau đó tiễn Bút Tiên đi.” Phí Hữu Lượng coi như vẫn giữ được tỉnh táo.
“Hỏi cái gì? Những vấn đề trên các tờ giấy khác sao?” Chu Giai Ninh chỉ vào mấy tờ giấy bên cạnh.
“Đó là một bẫy rập, chơi trò Bút Tiên chớ có hỏi chuyện liên quan đến chết chóc, chúng ta tùy tiện hỏi vấn đề không quan trọng là được.”
“Vấn đề không quan trọng?”
“Để tôi làm là được.” Phí Hữu Lượng cầm tay Chu Giai Ninh không buông. Sau khi dừng một lát, cậu ta ra hiệu cho Chu Giai Ninh giữ yên lặng, bản thân thì nhẹ giọng hỏi: “Bút Tiên, Bút Tiên, có thể cho tôi biết, vợ tương lai của tôi tên là gì không?”
Vốn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng Phí Hữu Lượng không ngờ rằng sau khi cậu ta vừa hỏi xong, gió trong phòng ngủ nữ sinh bỗng ngừng hẳn, chỉ có một hơi thở áp lực đến tận cùng phát ra từ phía sau cậu ta.
Chiếc bút trong tay hai người càng chấn động kịch liệt, lập tức viết xuống tờ giấy trắng ba chữ.
[Đi chết đi.]


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất