Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu!

Chương 88: Không Ngờ Nàng Cũng Tới

Chương 88: Không Ngờ Nàng Cũng Tới
Trên đài bạch ngọc.
Diệp Trần cầm cây thương màu máu đứng đó, mái tóc đen dày, ánh mắt như tia điện đảo quanh, không ai dám đối mặt với hắn, trên người mang theo oai phong đại thắng.
Cộng thêm Đế Tộc phía sau, uy thế lúc này đã đạt đến đỉnh phong!
Đứng thứ hai bảng xếp hạng thiên kiêu Nhân Tộc.
Cái danh này, nặng tựa vạn cân.
Ép vô số thiên kiêu đến gần như không thở nổi.
“Phụ thân.”
Diệp Trần quay đầu thi lễ với người đàn ông trung niên bên cạnh một cái, trầm giọng nói:
“Hài nhi muốn ra ngoài một chuyến.”
“Ồ?”
Người đàn ông trung niên nhướng mày, trầm ngâm nói:
“Trần Nhi, thực lực bây giờ của con đã đạt đến Thoát Thai Cảnh đỉnh phong, bước tiếp theo sẽ bắt tay vào chuẩn bị đột phá Thiên Biến Cảnh.”
“Bây giờ ra ngoài, có phải có chút không ổn hay không?”
Ừm… Thật vất vả mới có được cái danh thứ hai bảng thiên kiêu. Nói thật, hắn không hy vọng con trai mình nhường cái danh này đi.
Con trai chỉ đi dạo một vòng ở bên ngoài thì không có vấn đề gì lớn.
Nhưng những thiên kiêu còn lại thì sao?
Sau ngày hôm nay, người người sẽ bế quan khổ tu, nhỡ đâu có người đột nhiên đột phá Thiên Biến Cảnh, vậy thì mọi thứ sẽ thay đổi.
Có lẽ cùng cấp đánh nhau thì không phải là đối thủ của con trai mình.
Nhưng cao hơn một cấp, vậy thì khó nói.
Hơn nữa.
Vị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thần bí kia nói bảng xếp hạng chỉ có tên thiên kiêu từ 200 đến 500 tuổi, cũng không quy định thiên kiêu không thể đột phá.
Nói cách khác, chỉ cần ở độ tuổi này, thì thực lực thế nào đều được.
Ví dụ như người đứng thứ ba Lâm Chiến, người ta cũng không kém hơn con trai mình bao nhiêu, nhỡ đâu đột phá, vậy chắc chắn có thể treo ngược con trai mình lên đánh.
Khi đó, cái danh thứ hai này còn có thể bảo vệ được hay không, thì khó mà nói được.
“Không sao cả, nội tình của con đã đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Thiên Biến Cảnh!”
Diệp Trần tự tin nói.
Người ta không đột phá được, đó là do tư chất không đủ, thực sự không đột phá nổi, còn hắn không đột phá là do nện vững nội tình. Chênh lệch ở giữa, liếc qua là thấy ngay.
“Bây giờ con đã là người xếp thứ hai trên bảng thiên kiêu, lần này đi ra ngoài còn giao thủ với thiên kiêu nữa, sợ rằng thu hoạch cũng không lớn...”
Cha Diệp Trần còn muốn khuyên thêm một câu.
“Phụ thân hiểu nhầm rồi.”
Diệp Trần khẽ lắc đầu, nói:
“Lần này con đi ra ngoài là muốn đến Thiên Cơ Lâu một chuyến.”
“Ừm?”
Nghe được câu này, cha Diệp Trần hơi động, không xác định nói:
“Là để tìm hiểu tin tức của Ngọc Khuynh Tiên?”
Trong bảng danh sách thiên kiêu này, nếu hỏi ai thần bí nhất, vậy chắc chắn là người đứng đầu tiên, Ngọc Khuynh Tiên.
Người này lúc trước không có tiếng tăm gì, nếu không phải có bảng xếp hạng thiên kiêu này, có lẽ tất cả mọi người cũng không biết còn có một người như thế.
Thế mà lại đứng trên tất cả các thiên kiêu khác.
Nếu như chỉ có vậy thì cũng thôi đi, nhưng quan trọng là, không hề có chút tin tức nào về nàng, bối cảnh không nói rõ, thực lực cũng không nói rõ.
Càng không có bất kỳ chiến tích gì.
Chẳng lẽ ngay cả Thiên Cơ Lâu cũng không tra ra được?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị cha Diệp Trần bác bỏ. Nếu như Thiên Cơ Lâu không tra ra được, thì cũng sẽ không để tên Ngọc Khuynh Tiên trên đó. Còn nếu đã có, thì Thiên Cơ Lâu chắc chắn có biết tin tức về Ngọc Khuynh Tiên.
Chỉ là Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không muốn nói mà thôi.
“Không sai!”
Diệp Trần gật đầu.
Trước đây hắn đã có dự định thi đấu một phen với quần hùng thiên hạ, nhưng bây giờ xem ra không còn cần thiết nữa, bảng thiên kiêu xuất hiện đã cho thấy rõ thực lực của mỗi một cá nhân.
Định ra vị trí rõ ràng cho mỗi một thiên kiêu.
Lúc này, những người phía dưới đều đang đuổi theo bước chân của hắn, mà bản thân hắn chỉ cần vượt qua người đứng đầu là được.
“Cũng tốt.”
Lần này cha Diệp Trần không từ chối nữa, mà trực tiếp đồng ý.
“Mang nhiều thiên tài địa bảo một chút...”
Cha Diệp Trần suy nghĩ một chút, dặn dò:
“Ta nghe nói tin tức của Thiên Cơ Lâu cũng không rẻ, hơn nữa thân phận của Ngọc Khuynh Tiên lại bất phàm, Lâu chủ Thiên Cơ Lâu có thể sẽ nâng giá đấy.”
Diệp Trần: “...”
...
“Ồ? Diệp Trần đi rồi sao?”
“Đúng vậy, những người khác trong bảng thiên kiêu đâu? Cơ hội tốt như vậy sao không lên khiêu chiến một lần?”
“Ngọc Hành Thánh Tử thua quá nhanh, những người khác đã bị dọa sợ rồi! Lúc này, người có thể giao thủ với Diệp Trần có lẽ cũng chỉ có người đứng thứ nhất và thứ ba bảng xếp hạng thôi.”
“Nói cũng đúng, nhưng người đứng đầu bảng quá mức thần bí, mà người đứng thứ ba Lâm Chiến, cho đến nay lại chưa từng lộ diện, hôm nay sợ rằng sẽ không thể nhìn thấy Diệp Trần ra tay nữa rồi.”
“Những thiên kiêu còn lại đâu?”
...
Mắt thấy Diệp Trần xoay người rời đi, vô số người ở xung quanh ngọc đài đã không bình tĩnh nổi, dồn dập bàn tán.
Có vài người nóng lòng muốn thử, nhưng nghĩ tới kết cục của Ngọc Hành Thánh Tử lại từ bỏ suy nghĩ này. Nếu như mình cũng bị đánh bại trong một chiêu, vậy thì mặt mũi sẽ mất hết.
Không chỉ có bản thân mất mặt, mà thế lực sau lưng cũng sẽ mất mặt theo.
...
“Thiên Cơ Lâu...”
Trong con ngươi Diêu Quang Thánh Tử hiện lên một tia lạnh lùng.
Hắn nhìn bóng lưng Diệp Trần, dễ dàng đoán được ý tưởng trong lòng đối phương, nhất định là đến Thiên Cơ Lâu điều tra tin tức của Ngọc Khuynh Tiên.
Nếu như là Diệp Trần, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Dù sao cũng đã đứng thứ hai, giao thủ với những người phía dưới thì có ý nghĩa gì nữa?
“Đáng tiếc...”
Diêu Quang Thánh Tử khẽ lắc đầu, Diêu Quang Thánh Địa sau lưng mình và Thiên Cơ Lâu đang có chút thù hận, ai cũng có thể đến Thiên Cơ Lâu mua tin tức, nhưng hắn tuyệt đối không thể đi.
Nhưng mà, không đến Thiên Cơ Lâu mua tin tức, chỉ dựa vào Diêu Quang Thánh Địa sau lưng, đến lúc nào mới có thể tìm được tung tích của Phượng Nghê Thường, không ai dám cam đoan.
Thế giới này rộng lớn như thế, ai biết Phượng Nghê Thường giờ đang ở đâu?
“Ừm?”
Trong lúc Diêu Quang Thánh Tử đang định xoay người rời đi, bước chân hắn bỗng nhiên dừng lại, ở trong một khoảng không, hắn nhìn thấy một bóng người mặc quần áo màu đỏ.
Ngọc giản trong tay hắn hiện lên, so sánh hai người một phen.
Hình bóng kia, không phải Phượng Nghê Thường thì còn có thể là ai?
“Không ngờ nàng cũng tới!”
Mắt Diêu Quang Thánh Tử sáng lên, vô cùng kích động, đây là một cơ hội tốt, bỏ lỡ thời cơ hôm nay, sau này muốn tìm đến Phượng Nghê Thường sẽ rất khó khăn!
Hắn bước ra một bước, đi lên bầu trời, quát lạnh:
“Phượng Nghê Thường, có dám đánh một trận không?”
Tiếng nói lớn âm vang như sấm sét, chấn động khắp nơi.
-----



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất