Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu!

Chương 89. Đây Là Không Thua Nổi Sao? (1)

Chương 89. Đây Là Không Thua Nổi Sao? (1)


"Phượng Nghê Thường?"
Trong lòng nhiều người khẽ động.
Người thứ 31 trên Thiên Kiêu Bảng?
Nếu như nói người thần bí nhất trên Thiên Kiêu Bảng là ai, người thứ nhất không ai ngoài Ngọc Khuynh Tiên, và người thứ hai chính là Phượng Nghê Thường.
Ngọc Khuynh Tiên đứng thứ nhất, nhưng không có một chút thông tin nào, đương nhiên sẽ có vô số người hiếu kỳ.
Còn Phượng Nghê Thường thì khác.
Tin tức mà Thiên Cơ Lâu đưa ra rất rõ ràng, đây là một tán tu, sau lưng không có bất kỳ thế lực nào.
Nhưng một người không có bối cảnh như vậy lại đứng thứ 31!
Mạnh hơn rất nhiều Thánh nữ Thánh tử!
Ví dụ như Ngọc Hành Thánh Tử dựa vào Ngọc Hành Thánh Địa cũng không thể bước lên Thiên Kiêu Bảng, vậy mà một tán tu lại có thể đứng ở vị trí thứ 31.
Hầu như ai cũng muốn biết, rốt cuộc thực lực của tán tu này như thế nào.
Có danh xứng với thực hay không.
Ngay sau đó, rất nhiều người vô cùng kích động. Trong đó ,kích động nhất là các tán tu. Đây là Phượng Nghê Thường đó, là mặt tiền của tán tu bọn họ, cũng là mầm mống duy nhất.
Trong 100 người của Thiên Kiêu Bảng có một tán tu như vậy.
Tuy rằng Ngọc Khuynh Tiên cũng không có thế lực đại diện, nhưng rất nhiều người đều âm thầm chấp nhận sau lưng nàng có một thế lực khủng bố, chỉ là bị che giấu hoàn toàn mà thôi.
"Người thứ 31 trên Thiên Kiêu Bảng Phượng Nghê Thường, quyết đấu với người thứ 32 Diêu Quang Thánh Tử, đây là một trận long tranh hổ đấu!"
Có người kích động nói.
Hai người có thứ tự sát nhau.
Chênh lệch giữa Diệp Trần và Ngọc Hành Thánh Tử cũng không quá lớn.
"Có lẽ Phượng Nghê Thường có chỗ hơn người. Nhưng dù sao cũng là tán tu, đánh một trận với Diêu Quang Thánh Tử, quả thật phần thắng của của nàng không cao."
Một vị Thánh Chủ thấp giọng nói.
Nghe thấy có vị Thánh Chủ mở miệng, rất nhiều người đều thay đổi sắc mặt. Đến cả lão tiền bối cũng không coi trọng Phượng Nghê Thường, vậy nếu như nàng nghênh chiến, có lẽ nắm tám phần thua.
Quan trọng hơn là sau lưng nàng không có thế lực.
Cho dù bị thua bỏ mình thì cũng sẽ không có ai nói gì thêm.
"Ở trên Thiên Kiêu Bảng cũng không tốt như vậy, người không có bối cảnh lên Thiên Kiêu Bảng chỉ có hại không có lợi. Cho dù hôm nay Phượng Nghê Thường không ứng chiến, chỉ sợ sau này cũng sẽ không được yên bình."
Lại thêm một vị Thánh Chủ khẽ lắc đầu nói.
Không ít người để mắt đến cái vị trí thứ 31 này. Người khác đều có bối cảnh cường đại, người thường không trêu chọc nổi. Nhưng Phượng Nghê Thường thì bọn họ có trêu chọc một chút cũng không có vấn đề gì.

"Sư phụ?"
Trong hư không, Phượng Nghê Thường mặc một bộ hồng y, đứng lặng yên, quần áo lay động, tóc đen tung bay, ánh mắt lạnh lùng, nàng không có ý định xoay người rời đi, mà là hỏi ý kiến sư phụ một chút.
"Mặc dù Diêu Quang Thánh Tử không yếu, nhưng lại không bằng ngươi. Ngươi có thể yên tâm đánh một trận."
"Hơn nữa, Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đưa ra Thiên Kiêu Bảng này tất nhiên là đã nghĩ sâu tính kỹ, hắn xếp ngươi trên Diêu Quang Thánh Tử, chắc chắn có lý của hắn."
Trong đầu nghe được lời nói của Lão ẩu.
Phượng Nghê Thường gật nhẹ, "Đồ nhi hiểu rồi."
Vừa nói xong, từ trên hư không Phượng Nghê Thường bước nhẹ đi xuống.
Trong lúc bước đi, chiến y trên người nàng xuất hiện một lớp hoa sen, ánh kim lấp lóe, tỏa ra thần uy ngũ sắc.
Cheng!
Xa xa, tiếng kim loại lạnh lẽo truyền đến, ánh kim ngũ sắc lưu chuyển. Phượng Nghê Thường yêu kiều thướt tha với bộ thần y, tay cầm một thanh trường kiếm màu bạc.
Cũng cầm trường kiếm, nhưng Phượng Nghê Thường lại có một loại khí chất xuất trần, làn da trở nên óng ánh thanh khiết. Nàng cầm trường kiếm chỉ vào Diêu Quang Thánh Tử ở phía xa, tỏa ra một tia chiến ý.
"Ra tay đi."
Phượng Nghê Thường lạnh giọng nói.
"Cuồng vọng!"
Diêu Quang Thánh Tử lạnh lùng quát một tiếng. Đối phương để mình ra tay trước, không phải ý nói rằng mình không bằng nàng sao.
Một Thiên Kiêu Bảng mà thôi, không thể hiện được cái gì.
Người khác coi trọng Thiên Kiêu Bảng, còn Diêu Quang Thánh Địa hắn thì khác, hắn vẫn cho rằng hạng của mình không thể thấp như vậy, mặc dù không bằng Diệp Trần nhưng sẽ không thua Thái Sơ Thánh Tử.
Nếu không phải có mâu thuẫn với Thiên Cơ Lâu, thì hắn nghĩ vị trí của mình, ít nhất cũng ở hạng 20!
"Thiên Tinh Thuật!"
Trên đỉnh đầu Diêu Quang Thánh Tử xuất hiện ánh sao lấp lánh, hào quang vạn trượng.
Vô số ngôi sao lớn tràn ngập hư không, tựa như mở ra thế giới mới. Còn hắn thì đứng sừng sững giữa trời sao, giống như Tiên Vương vô thượng chúa tể chư thiên.
"Giết!"
Một tiếng hét lớn vang lên.
Sát khí cuồng bạo cuốn lấy trời cao, những ngôi sao lớn trên trời rơi xuống biến thành từng đường theo quy luật, mỗi một đường đều có thể đánh gục một người cùng cấp độ, chỉ cần bị đánh trúng thì rất khó sống sót.
"Diêu Quang Thánh Tử muốn giết ta?"
Phượng Nghê Thường rùng mình, khí tức trên người lập tức thay đổi.
Vốn tưởng rằng sẽ đường đường chính chính quyết đấu, cũng chỉ vì tranh đoạt một vị trí trên Thiên Kiêu Bảng mà thôi, nhưng hiện tại xem ra là do mình nghĩ quá đơn giản.
Cheng!
Trường kiếm trong tay Phượng Nghê Thường khẽ kêu lên một tiếng. Kiếm quang phóng ra ngưng tụ thành một con Phượng Hoàng bao phủ ngàn trượng xung quanh.
Con Phượng Hoàng vỗ cánh tạo ra một cơn sóng khủng khiếp, toàn bộ ngọc đài rung chuyển mạnh, dường như nó sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Ầm ầm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Phượng hoàng va chạm với ngàn vạn ngôi sao.
Chấn động khủng khiếp này nhấn chìm hết mọi thứ. Nếu không phải có trận pháp ngăn cản thì một chiêu này cũng đủ để hủy diệt hơn mười dặm xung quanh.
Lần giao thủ đầu tiên này, hai người ngang tài ngang sức.
"Giết!"
"Giết!"
Hai người cùng lúc quát lạnh một tiếng, cả người hóa thành một đạo ánh sáng, thể hiện ra đủ loại Thần Thông che khuất toàn bộ ngọc đài.
Đây là một cuộc đại chiến sinh tử, từ lúc bắt đầu đã thay đổi bản chất ban đầu.
Diêu Quang Thánh Tử muốn nhờ vào trận đánh này nói cho người ta biết, thực lực của mình không chỉ nằm ở vị trí thứ 32 trên Thiên Kiêu Bảng. Mà Phượng Nghê Thường đương nhiên cũng không muốn chết một cách vô nghĩa.
Trong trận chiến này, cả hai người đều lấy ra con át chủ bài của mình.
Làn sóng hủy diệt tràn ra, ngọc đài vững chắc dưới chân hai người đã bị nứt ra, dường như đang ở bên bờ vực của sự hủy diệt.

"Đây chính là thực lực của Thiên Kiêu Bảng sao?"
Nhiều người nhíu mày.
Nếu như vừa rồi Diệp Trần ra tay chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, thì hiện tại Diêu Quang Thánh Tử giao thủ với Phượng Nghê Thường lại vô cùng khốc liệt, thể hiện rõ mị lực nên có của Thiên Kiêu Bảng.
Hai người này cũng không tính là đứng đầu trên Thiên Kiêu Bảng, nhưng thực lực vừa thể hiện lúc nãy, đến cả người ở Thiên Biến Cảnh cũng cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ tự đánh giá, nếu mình lên đối đầu với hai vị thiên kiêu này, chỉ sợ cũng không có kết quả tốt.
"Có thể lên Thiên Kiêu Bảng, có lẽ cũng phải đối đầu được với người đạt cấp Thiên Biến Cảnh?"
Bỗng nhiên có người nói.
Hắn nghĩ đến người thứ 100 là Nhan Thanh Sương, hình như vị đệ tử này của Đại La Kiếm Tông đã rút lui an toàn khi đối đầu với nhân vật cấp Thiên Biến.
"Hẳn là như thế."
Một lão giả gật đầu nói.
Thiên kiêu không thể khiêu chiến vượt cấp thì gọi gì là thiên kiêu?
-----



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất