Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu!

Chương 90. Đây Là Không Thua Nổi Sao? (2)

Chương 90. Đây Là Không Thua Nổi Sao? (2)


Cheng!
Trên đài bạch ngọc, một kiếm mà Phượng Nghê Thường chém ra tạo thành ánh sáng muôn trượng, chiếu rọi phá vỡ nghìn dặm sơn hà, tựa như màn trời phủ xuống, vô biên vô hạn. Một kiếm này đủ khiến cho vô số người thấy lạnh lẽo trong lòng.
Lúc này, rất nhiều người chợt tỉnh ngộ, chỉ sợ Phượng Nghê Thường này là một vị kiếm tu.
Đây chẳng phải là mục tiêu mà kiếm tu muốn theo đuổi sao?
Oanh!
Kiếm quang che ngợp bầu trời, mỗi một tấc không gian đều tràn ngập kiếm ý, khiến cho người ta sợ mất hồn.
Diêu Quang Thánh Tử bị chém một kiếm bay ra ngoài, cả người toàn vết máu, liên tục thổ huyết, nhìn bề ngoài có chút chật vật.
"Đã xem thường ngươi rồi!"
Diêu Quang Thánh Tử hét lớn. Hắn vừa mới bị thương, nhưng trong nháy mắt như đã khỏi hẳn, huyết khí lập tức như rồng, bao phủ bát phương, thần quang như thủy triều, khủng bố tới cực điểm.
Giống như một tôn thần ma.
Hắn giơ bàn tay ra, kiếm quang từ trên trời giáng xuống đè ép che phủ cả bầu trời, nhưng khi rơi vào trong lòng bàn tay hắn, lại bị bóp nát thành hư vô.

Thấy cảnh tượng như vậy.
Nhiều người hít vào một hơi khí lạnh.
Đã ba canh giờ trôi qua.
Chân nguyên của hai người này giống như không có giới hạn, không những không có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại càng đánh càng mạnh. Diệu Quang Thánh Tử thì không nói làm gì, dù sao sau lưng hắn cũng có Diêu Quang Thánh Địa chống đỡ, công pháp và thần thông bất tận.
Mà Phượng Nghê Thường lại chỉ là một tán tu, vậy mà cũng thể hiện ra truyền thừa kiếm tu!
Chẳng lẽ, nàng lấy được một cơ duyên kiếm tu cổ xưa.
"Không hổ là nhân vật trên Thiên Kiêu Bảng, thực lực cỡ này, sợ rằng khi Ngọc Hành Thánh Tử đối đầu với hai người này đều sẽ phải ôm hận."
"Coi như Ngọc Hành Thánh Tử đối đầu với người đứng cuối của Thiên Kiêu Bảng cũng đã định trước là bị nghiền ép."
"Hai người này có lẽ đã thực sự nổi giận, bắt đầu dùng tới sát chiêu rồi. Cho dù cuối cùng phân được thắng bại, chỉ sợ cũng là một chết một bị thương!"
"Chuyện này cũng không còn cách khác, từ trên Thiên Kiêu Bảng đã có thể thấy được, thực lực của hai người này không hơn kém là bao. Không dùng đến sát chiêu thì rất khó phân ra thắng bại."
"Liều chết đánh một trận, có lẽ Phượng Nghê Thường sẽ thắng hiểm! Dù sao, Lâu chủ Thiên Cơ Lâu cũng cho rằng Phượng Nghê Thường mạnh hơn một chút so với Diêu Quang Thánh Tử."
"Khó mà nói!"

Ba canh giờ nữa trôi qua.
Trên đài ngọc, hai người đã chồng chất vết thương.
Mỗi người đều bị thương không nhẹ, nhưng vẫn không thể phân ra thắng bại.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta, Thiên Kiêu Bảng do Lâu chủ Thiên Cơ Lâu ban bố đã nói rõ. Tiếp tục đánh, ngươi chỉ có một con đường chết."
Phượng Nghê Thường như một nữ Chiến Thần, vung kiếm chém xuống.
Kiếm quang như biển, một lần nữa bao phủ cả ngọc đài, mỗi một đường kiếm đều có giết chết một thiên kiêu Thoát Thai Cảnh. Nhiều kiếm quang như vậy không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Cơ thể Diêu Quang Thánh Tử nứt toác, máu chảy ồ ạt, thần hồn ảm đạm dần. Chiến y trên người hắn tổn hại nhiều chỗ, in hằn hàng loạt vết kiếm.
Nhìn qua rất chật vật.
Nhiều người thấy cảnh tượng như vậy thì đều không ngừng thở dài.
Xem ra, trận chiến này sắp kết thúc.
Thiên Kiêu Bảng chính là luật thép rất khó vượt qua, chiến đấu kịch liệt sáu canh giờ, hai người nhiều lần tung sát chiêu, kết cục cuối cùng vẫn là Diêu Quang Thánh Tử bị thua.
"Ta không thể thua!"
Trong miệng Diêu Quang Thánh Tử nặn ra bốn chữ. Hắn há mồm phun ra một tia sáng màu đen, trong ánh sáng đen đó có một ngọn núi nhỏ đen như mực, có thể trấn áp tất cả.
Oanh!
Chấn động kinh hoàng tột độ lan tràn ra ngoài, bốn phía của trận pháp bị tan rã ngay lập tức.
Đây là ngọc đài cho thiên kiêu tỷ thí chứ không phải cho mấy lão tiền bối dùng, cho nên khi vượt ra khỏi giới hạn sức mạnh thì trận pháp sẽ bị phá ngay!
Ùng ùng!
Một làn sóng đánh sập bốn phía không gian, ngọn núi nhỏ đón gió biến thành một ngọn núi khổng lồ cao tới ngàn thước, đè ép về phía trước.
"Pháp bảo cấp Thánh Chủ!"
Ở ngoài sân, có người kinh hãi hô lên thất thanh.
Ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện Diêu Quang Thánh Tử lại dùng pháp bảo cấp Thánh Chủ, muốn chuyển bại thành thắng!
Bây giờ hắn mới chỉ đến Thoát Thai Cảnh mà thôi!
Bên trên còn có hai cảnh giới nữa là Thiên Biến Cảnh, Thiên Tượng Cảnh. Tùy tiện sử dụng pháp bảo cấp Thánh Chủ, có thể thôi động được hay không thì khoan hãy nói, cho dù cố gắng sử dụng cũng sẽ bị rút hết toàn bộ chân nguyên trong nháy mắt!
"Diêu Quang Thánh Tử, ngươi không muốn chịu thua sao?"
Có người hét lớn.
Sử dụng binh khí vượt một cảnh giới thì vẫn có thể chấp nhận được, nhưng ngươi vượt tận ba cảnh giới thì chính là lấy binh khí đè người.
Cho dù Phượng Nghê Thường thua thì cũng là bại bởi binh khí, chứ không phải vì Diêu Quang Thánh Tử.
"Chết đi!"
Diêu Quang Thánh Tử không để ý đến bên ngoài. Hắn hét lớn một tiếng, toàn bộ chân nguyên đổ vào trong ngọn núi, thôi động ngọn núi rồi đột nhiên đập xuống.
"Không tốt, mau lui lại!"
"Mau chạy đi!"
Rất nhiều người hoảng hốt lo sợ bay về phía xa.
Binh khí cấp Thánh Chủ chứ không phải nói đùa, một đòn này rơi xuống, những người xung quanh có thực lực hơi yếu đều bị liên lụy.
"Ngươi muốn chết sao!"
Đôi mắt Phượng Nghê Thường lạnh lẽo. Nàng nâng một tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một hạt châu màu u lam. Trong nháy mắt, khí tức cường đại bao phủ bát phương.

Không gian xung quanh đều bị đóng băng.
Từ chỗ của nàng, một tầng sương trắng lạnh lẽo điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
"Lại là một pháp bảo cấp Thánh Chủ!"
Nhiều người càng mông lung hơn.
Chỉ là tỷ thí thiên kiêu, sao lại có nhiều pháp bảo cấp Thánh Chủ liên tục xuất hiện vậy?
"Phá!"
Đôi môi Phượng Nghê Thường khẽ mở. Hạt châu trong tay nàng bay lên cao, giống như một vầng trăng tròn tỏa ra vạn tia sáng nhu hòa, va chạm vào ngọn núi phía trên.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn núi văng ra ngoài, còn hạt châu thì bay nhanh về phía Diêu Quang Thánh Tử.
"To gan!"
"Làm càn!"
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, mấy giọng nói vang lên cùng lúc. Vài nhân vật cấp Thánh Chủ cùng đứng dậy, bay về phía ngọc đài muốn ngăn một đòn này lại.
Vừa rồi Diêu Quang Thánh Tử lấy ra binh khí cấp Thánh Chủ, bọn họ có thể ngồi yên không để ý đến. Dù sao người chết cũng là Phượng Nghê Thường, chỉ là một tán tu mà thôi.
Không có bối cảnh, cũng không có thực lực, chỉ có thể nói là tiềm lực vô hạn mà thôi. Chung quy lại, tiềm lực cũng không phải thực lực, chết thì chết thôi, nhiều năm qua những thiên kiêu như vậy đã chết không ít.
Thế nhưng, chờ Phượng Nghê Thường lấy ra binh khí cấp Thánh Chủ, bọn họ lại không thể ngồi yên được nữa.
Diêu Quang Thánh Tử không thể có chuyện!
Sau lưng hắn còn có Diêu Quang Thánh Địa!
Diệp Thị Đế Tộc, Diêu Quang Thánh Địa và những trưởng lão tông môn khác đều muốn ra tay ngăn cản một chiêu này, nhưng vẫn quá muộn. Phượng Nghê Thường cách Diêu Quang Thánh Tử quá gần, bọn họ chắc chắn không kịp ngăn cản nữa.
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển.
Diêu Quang Thánh Tử phun ra một ngụm máu tươi, cả người run lên, bị trúng một đòn mạnh làm cơ thể bay ra ngoài. Ở giữa không trung, bên ngoài người xuất hiện một tầng băng tuyết, rút hết toàn bộ khí tức sinh mệnh của hắn.
"Thật to gan!"
Trong hư không, một lão giả đi ra, vươn tay đón lấy thi thể của Diêu Quang Thánh Tử. Hắn nhìn thoáng qua Thánh Tử nhà mình, thấy không còn dấu hiệu còn sống.
Lửa giận trong lồng ngực đã không kìm được nữa.
Oanh!
Uy áp cấp Thánh bộc phát ra, làm cho tất cả mọi người đều lo sợ bất an. Cho dù thế nào cũng không nghĩ đến việc, chỉ là hai thiên kiêu động thủ với nhau mà dẫn ra cả Thánh Nhân.
"Giết Diêu Quang Thánh Tử, ngươi cũng đừng hòng còn sống!!"
Nói xong.
Lão giả vỗ tay, trên hư không hiện ra một bàn tay lớn nhanh chóng đè ép, bao trùm cả ngọc đài.
Một chiêu này là do Thánh Nhân ra tay đó, chắc chắn Phượng Nghê Thường không thể đỡ nổi.
Ở phía sau, chiếc nhẫn trên tay Phượng Nghê Thường tỏa ra hào quang rực rỡ. Hình bóng một lão ẩu hiện lên, nàng ra tay, hai bàn tay va vào nhau trong hư không.
Dư ba kinh khủng khiến mọi thứ xung quanh bị vỡ vụn, vô số người bị đánh bay đến thổ huyết. Chiêu này quá kinh khủng, là giao thủ giữa hai Thánh Nhân.
Đợi dư ba tan hết thì ở đây đã sớm không còn hình bóng của Phượng Nghê Thường.
"Thủ đoạn hay!"
Lão giả nghiến răng nghiến lợi, dùng thần thức lục soát nghìn dặm xung quanh nhưng không tìm được gì. Hắn lạnh giọng nói: "Diêu Quang Thánh Địa tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Nói xong.
Lão giả mang theo thi thể của Diêu Quang Thánh Tử xoay người rời đi.
Sau một hồi lâu, chỗ này đã hoàn toàn bị nổ tung, mọi người đều không thể tin nổi vào mắt mình. Diêu Quang Thánh Tử, hạng 32 của Thiên Kiêu Bảng, cứ vậy bỏ mình sao?
-----



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất