Ngân Hồ

Chương 090: Thống khổ vô tận của Vương Tố. (3)

Chương 090: Thống khổ vô tận của Vương Tố. (3)


Đối diện với nữ y do đích thân hoàng đế ngự tứ, Vương Tố không dám lên mặt, vội thi lễ:” Vậy mong tiểu nương tử tận tâm cứu chữa, lão phu ghi nhớ trong lòng.”
“ Lão tiên sinh chớ đau lòng, đây là gặp họa được phúc, lệnh ái tuy chịu khổ, toàn thân như bị than đốt, nhưng kích phát được dương khí trong người, nay đang bị dương khí dày vò, nếu qua được, chứng ngũ âm tụ kết cũng thuyên giảm.”
Vương Tố cả kinh:” Ý tiểu nương tử đại nạn này là cơ hội của nữ nhi lão phu?”
Trương tiểu nương tử cười:” Mọi việc đều do thiên định, lão thân không thể kê được thứ thuốc khốc liệt như sơn sống.”
Vương Tố lên tinh thần, tới bên giường ôm lấy đầu khuê nữ thủ thỉ:” Ngọc Nhi, cố chịu đi con, vượt qua được ải này, con sẽ có phúc tử nữ, qua được là hậu phúc vô hạn.”
Vương Ngọc thống khổ giãy dụa, gào thét:” Cha, Đàn Đàn, nhất định là tai họa do nó mang tới, con ngứa quá, nhất định là do nó, do cái con sao họa đó.”
Vương Tổ quát:” Im ngay, chuyện Đàn Đàn không được công khai.”
Vương Ngọc vẫn khóc lớn:” Đàn Đàn, nhất định là Đàn Đàn.”
Vương Tố đứng lên thi lễ:” Làm phiền tiểu nương tử giúp tiểu nữ hoãn giải nỗi khổ, dù để nó ngủ chút cũng tốt.”
Trương tiểu nương tử chỉ ấm thuốc:” Ma phí thang đã sắc rồi, uống vào một tuần hương sau sẽ ngủ bốn canh giờ, chỉ là thứ này là đại độc, không được dùng tùy tiện, sau ba thang không được dùng nữa, nếu không tổn thương đến gan.”
Vương Tố dặn dò xong nha hoàn chú ý rồi cắn răng rời đi.
Vương Hoài Ân khóa trái mình trong viện tử, không cho bất kỳ ai tới gặp, tắm rửa xong cơn ngứa đã giảm rất nhiều, nhưng chuyện trần truồng chạy giữa phố đả kích hắn nghiêm trọng, chỉ cần nhớ lại là muốn đâm đầu vào tường tự tử.
Đầu đập vào cửa nhiều lắm rồi nhưng không nỡ đập mạnh, lần này người thuyết thư ở ngõa thị tử có chuyện mà kể rồi, chỉ cần nói Vương gia Lục công tử ... Nhất định người nghe nườm nợp.
Tới giờ hắn vẫn không hiểu mình vì sao lại lên cơn giữa ban ngày, rõ ràng bên cạnh không có gì cả, nhưng mình lại thấy vô số ác quỷ quấn lấy.
“ Rốt cuộc là sao?”
Vương Hoài Ân lần nữa húc đầu vào cửa, chợt nghe "rầm!" một cái, giật mình đứng dậy, thấy cửa viện tử bị xô tung, như con thú bị chọc giận, rống lớn:” Xéo ngay cho ta!”
Không ngờ vừa dứt lời ăn một cái tát đanh gọn, Tam thúc mắt tóe lửa xuất hiện trước mặt.
Vương Tố chắp tay sau lưng đi hai vòng quanh sân, lạnh lùng nói:” Giờ xung quanh không có ai, ngươi nói cho ta biết ngươi định hại tỷ tỷ Đàn Đàn của ngươi ra sao?”
Vương Hoài Ân suýt nữa nhảy dựng lên như gặp phải ma, chuyện này thần không biết quỷ không hay, sao Tam thúc biết.
“ Vì chút tiền mà mẫu thân ngươi để lại cho tỷ tỷ ngươi?”
“ Không phải ...” Hai chữ này vừa thoát ra khỏi miệng, Vương Hoài Ân liền biết không hay, quỳ sụp xuống không dám ngẩng đầu lên:
Sắc mặt Vương Tố cực kỳ khó coi, mình chẳng qua dụ hắn một chút, không ngờ giống Các Uyên tiên sinh nói, trừ khi ba đứa này hại Đàn Đàn, nếu không sao bị nhi tử của Đàn Đàn đả kích khốc liệt như thế.
Vương Hoài Lễ, Vương Ngọc và Đàn Đàn chẳng qua là đường huynh muội, Vương Hoài Ân lại là thân đệ đệ, nó làm ra chuyện mất trí gì được chứ?
Nay hai đứa kia thương nặng, chỉ có thể tìm hiểu chân tướng từ Vương Hoài Ân thôi.
“ Nói đi.”
Vương Hoài Ân há miệng mấy lần mà không có từ nào phát ra.
“ Ngươi muốn chết!”
Vương Hoài Ân thình lình nhào tới ôm hai chân Vương Tố, khóc lóc nói:” Tam thúc cứ đánh chết cháu đi, đánh chết cháu đi, chuyện này không nói được.”
Vương Tố lòng lạnh toát, tay run run:” Nói ngay, nếu không ta lấy gia pháp ra đánh chết ngươi, Nhị ca không thể nói ta một câu.”
Vương Hoài Ân thấy tam thúc sắt đá như vậy, đành liều:” Chuyện này Tam ca, Ngọc Ngọc, Dao Dao đều biết, cháu cũng chỉ nghe họ thương lượng mà làm, mới biết ả Lưu Bà Tích vốn chết rồi lại còn sống.”
“ Cái gì?” Vương Tố như bị sấm sét bổ trúng đầu, cổ họng ngòn ngọt phun ra một ngụm máu, ngửa mặt lên trời rống lên:” Tổ tiên ơi, hãy nhìn xem những thứ khốn kiếp gì thế này?”
Hét xong ngã vật ra đất, Vương Hoài Ân vội vàng gọi phó dịch bên ngoài vào.
Đêm đó ánh đèn Vương gia không hề tắt.
Lão Cẩu gãy chân rồi, bị người ta ném ở Tây thị như chó chết.
Cái tên này rất có đạo đức nghề nghiệp, nói với Thiết Tâm Nguyên sự tình bại lộ, mong y mau chóng thu thập đồ tế nhuyễn bỏ trốn.
Thiết Tâm Nguyên chẳng hề bận tâm, lúc này Vương gia hẳn đã biết nữ chính trong bê bối tình ái của Vương gia nhị công tử đã xuất hiện, đâu ra tinh lực đối phó với mình. Bốn đứa nhị thế tổ gây họa giờ chưa bị gia chủ Vương gia giết chết đã là lớn mạng.
Dù sao trong đời hai của Vương gia, chỉ có Vương Hoài Thuật nhậm chức thông phán Hải châu là nhân tài thực sự. Vương gia không thể mất người này, càng không thể để thanh danh người này bị vấy bẩn.
Không tu đức là cái cớ hữu hiệu nhất mà đám ngự sử hay dùng để đàn hặc quan viên, khi một người làm quan không có gì để chỉ trích, vậy sinh hoạt riêng tư thành bia ngắm cho mưa tên.
Quan viên Đại Tống có cái miệng rộng, lời hồ đồ gì cũng có thể phun ra từ cái miệng đó, nhưng ở Đại Tống không hạch tội lời nói, đó là giới điều Thái tổ hoàng đế khắc lên bia đá, nên giờ ai cũng dùng thứ lợi khí này.
Thi tửu phong lưu càng là sở thích của sĩ đại phu, thành Đông Kinh ngày đêm ca múa không ngừng đại bộ phận diễn tấu vì sĩ đại phu.
Nhớ năm xưa tể tướng Khấu Chuẩn cùng bao nhiều người uống rượu chơi bời thâu đêm, được sĩ nhân Đông Kinh coi là mỹ sự, lưu truyền đến nay vẫn còn dư âm vấn vương.
Còn về phần bảo mã đổi giai nhân, bảo kiếm đổi giai nhân, lừa đổi giai nhân, luyến đồng đổi giai nhân đều được đám sĩ đại phu coi là phong nhã.
Thế nhưng có một cấm địa không thể đụng vào là luân thường, nữ nhân của phụ thân bất kể thế nào cũng không thể đụng vào, nếu không bị toàn bộ sĩ đại phu khinh bỉ.
Chuyện nữ nhân kia mặc dù sắp bị khơi lên, nói cho cùng vẫn trong vòng tròn Vương gia, nếu như Vương gia làm việc thỏa đáng một chút, còn có đường xoay chuyển, có điều giết người giệt khẩu e không thích hợp.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, một khi người ta biết Vương gia đang diệt khẩu thì đại nạn của Vương gia cũng tới.
Nếu ôm đồ chạy trốn như Lão Cẩu nói thì người Vương gia mới nổi điên, ở lại Đông Kinh sẽ trấn an họ phần nào.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất