Ngân Hồ

Chương 091: Tiểu công chúa thích vẽ tranh.

Chương 091: Tiểu công chúa thích vẽ tranh.


Khi Thiết Tâm Nguyên tới hiệu bánh đón mẹ thì trong hiệu chất đầy các loại rau, nhiều tới mức mà không còn chỗ để nữa, mẹ đang bận bịu sai người bố trí.
Hai mẹ con nắm tay nhau về nhà, Vương Nhu Hoa mới giải thích:” Trương Thanh đưa cả nhà đi Giang Nam, bán hết rau cho nhà ta với giá rẻ.”
Thiết Tâm Nguyên cười toét miệng:” Thế thì mẹ không cần lo nữa rồi.”
Vương Nhu Hoa vỗ đầu nhi tử:” Tất nhiên, nhị cữu của con tuổi trẻ hoang đường, về sau đã sửa đổi, bất kể thế nào cũng không được để người khác dính líu.”
Sao cũng được, chỉ cần thấy mẹ khôi phục lại tâm tình là Thiết Tâm Nguyên hài lòng rồi.
Sáng hôm sau thức dậy thì trời âm u, cuồng phong đã cuốn đi những chiếc lá cuối cùng trên cây lê, đồng thời mang đi hơi ấm cuối cùng của Đông Kinh, gió lạnh đầu mùa đã tới.
Gió quá lớn, Thiết Tâm Nguyên vừa thò đầu ra khỏi nhà là rụt vào, hôm nay chắc tiên sinh không dạy học đâu, học đường đáng lẽ phải sửa sang lâu rồi, gió mạnh như thế chưa chắc ngói học đường còn lại nổi mấy cái, hơn nữa, lạnh bỏ mẹ thế này đi đâu.
“ Con xem, tiểu bàn tử của Trương gia vừa mới sấp sấp mải mải chạy đi học đấy.” Vương Nhu Hoa nghe nhi tử phân bua, chỉ ra ngoài:
Thiết Tâm Nguyên đảo mắt một cái, phùng má làm vẻ đáng yêu:” Nó sắp chạy về rồi, cho dù Quách tiên sinh hôm nay có dạy học, mẹ nỡ lòng nào để con mạo hiểm bị ngói rơi vỡ đầu đi học sao?”
“ Không biết Quách tiên sinh mỗi năm thu bao nhiêu học phí đi đâu mất rồi, ngay cả học đường cũng không sửa, phí công mẹ còn đóng luôn cả tiền than củi.” Vương Nhu Hoa miệng thao thao bất tuyệt, tay thì lục lọi rương quần áo, lấy áo bông cho nhi tử, thấy áo cộc một đoạn, thở dài:” Sao lại lớn lên nữa rồi?”
Mẹ thật là, chả lẽ muốn mình thấp đi, Thiết Tâm Nguyên không để ý tới mẹ, lúc này chuyện y muốn làm nhất là đá đít hồ ly một cái, nằm lại cái giường của mình, ở cái thời đại không có máy sưởi này, chăn là nơi thoải mái nhất trên đời.
Mặc cái áo cộc hững hờ bị mẹ đá ra ngoài sân, bắt đi quét lá, gió thổi cả đêm làm lá rụng kín cái vườn nho nhỏ rồi.
Vừa xoa tay dậm chân quét qua loa một lượt, dồn lá vào một đống, quay đầu nhìn phát hiện ra mình làm việc uổng công, không biết gió lại mang từ đâu tới bao nhiêu là lá, vì bị tường hoàng thành che chắn, lá khô không bay tiếp được nữa, thành thử ra lá cứ dồn cả vào nhà y.
Quét lá vào ngày gió khác nào ăn no rửng mỡ, giờ mới hiểu mẹ muốn trị cái bệnh lười của mình.
Thôi thì quét cũng bằng không quét, Thiết Tâm Nguyên ném chổi vào góc sân chuẩn bị về ngủ, mẹ vừa mới đánh xe ngựa đi rồi, không có giám sát, làm chuyện ngu ngốc một lần là quá đủ.
“ Đại ca, hôm nay không phải đi học nữa đâu, tiên sinh bị ngói rơi vỡ đầu rồi, đệ thấy ít nhất được nghỉ ba ngày đấy ...” Trương bàn tử tí tởn chạy về, hớn hở đứng bên kia đường hô lớn báo tin dữ:
“ Biết rồi.” Đáp một câu cho có, Thiết Tâm Nguyên tót ngay vào nhà, đắp chăn ấm áp lên, ngáp một cái thật dài, chuẩn bị ngủ bù:
Chăn dày quấn trên người, ngoài cửa gió vẫn thổi ù ù như ru ngủ, chẳng mấy chốc Thiết Tâm Nguyên tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
“ Tu ....”
Một hồi còi chói tai làm Thiết Tâm Nguyên bực mình rúc đầu sâu vào chăn, sợ nhất là cái còi làm bằng lá sắt này, âm thanh nó phát ra quá lớn.
Đều tại thằng Tiểu Xảo Nhi chết tiệt đó, không làm được cái gì hay ho, lại đi làm cái còi, vì báo đáp tình nghĩa tặng huân hương cầu của công chúa, Thiết Tâm Nguyên tặng cho nàng cái còi, còn cực kỳ não tàn nói, chỉ cần thổi còi là mình từ nhà đi ra.
“ Tu ....”
Thiết Tâm Nguyên nổi xung đá chăn, đi đất nhảy khỏi giường, đứng trong sân rống:” Gió máy thế này không về mà ngủ, thổi còi làm cái gì?”
Một khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn xinh đẹp bị gió thổi hồng hồng thò ra, búi tóc bị gió thổi bay loạn xạ.
“ Ngươi đội mũ lên đi, gió lạnh thế này sẽ hắt xì đấy.” Tiểu công chúa cười khì khì đội mũ gió bằng lông, vẫy tay:” Phụ hoàng hôm nay khen ta vẽ đẹp, thưởng cho ta một thỏi mực Hấp Châu, ngươi có muốn không?”
Thiết Tâm Nguyên luân phiên đổi chân cho đỡ lạnh:” Đó là đồ quý phụ hoàng ngươi thưởng đừng tùy tiện đem cho người khác, không có chuyện gì thì ta về ngủ đây.”
“ Ngươi bảo với ta khi vẽ chỉ cần nghĩ tới thứ mình muốn vẽ là đủ, không cần quan tâm tới vẽ giống không, thế là ta vẽ phụ hoàng càng được phụ hoàng tán thưởng, đây là lần đầu ta được phụ hoàng khen đấy, ngươi xem ta vẽ có giống không?” Tiểu công chúa cực kỳ hưng phấn chả buồn để ý tới lời Thiết Tâm Nguyên:
Thiết Tâm Nguyên mở to mắt cố nhìn tờ giấy mà Tiểu công chúa đang cố giữ không cho gió thổi bay, chỉ thấy bên trên đen xì xì cả đống, miễn cưỡng nhìn thấy người kỳ hình quái dạng đội thông thiên quan, may mà bên cạnh chú thích hai chữ phụ hoàng, Thiết Tâm Nguyên mới biết mình không nhìn nhầm, đó là hoàng đế Triệu Trinh.
“ Vẽ đẹp lắm, ngươi nên vẽ cả mẫu hậu và ngươi vào, như thế thành bức tranh gia đình, ngụ ý càng mỹ hảo, phụ hoàng ngươi sẽ thưởng càng nhiều.”
Tiểu công chúa nhìn bức tranh trong tay lắc đầu:” Không được đâu, bên cạnh tranh phụ hoàng ta không được có người khác, phụ hoàng là thiên tử, không thể ở cùng người khác, đó là quy củ, dù là bức đại họa thì phụ hoàng ta cũng phải chiếm nửa bức tranh.”
Còn có quy củ dở hơi này nữa, Thiết Tâm Nguyên co ro:” Vậy không vẽ nữa, ngươi mau về đi, đợi thêm lúc nữa ta chết cóng mất.”
Tiểu công chúa quyến luyến nói:” Ừ, vậy ngươi mau về đi kẻo lạnh.”
Chỉ đợi có thế Thiết Tâm Nguyên phóng vèo vào nhà để lại một Tiểu công chúa tủi thân cầm bức tranh bay lất phất trong gió, đợi rất lâu không thấy y ra liền một mình lủi thủi xuống thành.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất