Quyền Bính

Chương 86: Nô tỳ sao dám trái lệnh quân vương

Chương 86: Nô tỳ sao dám trái lệnh quân vương
Cũng may Tần Lôi được ăn ngon mặc đẹp chỉ mới vài ngày, nhưng khẩu vị thì vẫn chưa quen lắm, nên bữa ăn này vẫn cảm thấy vô cùng ngon.
Cơm nước xong, Tần Lôi và Thạch Uy ngồi ở một căn phòng bên cạnh nói chuyện riêng, Thạch Uy cung kính đưa quyển sổ sách cho Tần Lôi, Tần Lôi kêu hắn đặt sang một bên rồi hỏi:
- Ta muốn nghe ngươi nói, chứ nhìn những con số trong quyển sổ này rối mắt lắm.
Thạch Uy cúi đầu nói:
- Tuân lệnh.
Sau đó y nói tường tận những con số ghi trong cuốn sổ kia ra.
Lúc đầu Tần Lôi lệnh cho hắn tìm một địa điểm vừa náo nhiệt vừa không gây sự chú ý của người khác, hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng chọn con phố Thiết Sư Tử ở thành Nam, mua lại một tửu lầu bị xập tiệm để mở một quán ăn bình dân.
Cái chủ ý này được Tần Lôi vô cùng ủng hộ, thậm chí với những lời khuyến khích của Thạch Uy hắn cũng đã tiện tay đề luôn mấy chữ, rồi gửi từ thảo nguyên về.
Tần Lôi còn đưa ra một chủ ý nữa, nếu để những thực khách đến ăn tại quán một lần rồi lại dẫn theo người khác tới lần nữa, thì lần sau đó thực khách sẽ được giảm giá, mang theo càng đông người thì giảm giá càng nhiều, thậm chí có thể miễn phí luôn. Hơn nữa phiếu giảm giá có thể tích lũy cho lần dẫn khách sau nữa. Lúc đầu Thạch Uy rất khó hiểu, vốn phần lợi nhuận của quán đã ít rồi, nếu còn giảm giá nữa thì lỗ là chắc.
Nhưng khi hắn đưa vấn đề này nói với Tần Lôi xong, thì nhận được một mệnh lệnh đó là chấp hành vô điều kiện.
Hiện tại tiệm cơm mang tên “ Đại Gia Lai” đã đi vào hoạt động được nửa năm, làm ăn vô cùng sôi động. Hàng ngày đúng giờ Mão bắt đầu mở cửa, kinh doanh tới giờ Tuất mới đóng cửa. Cửa tiệm này đã đón tiếp số lượng thực khách lên tới gần hai vạn người, hoàn toàn vượt sức chứa của tiệm cơm này rồi.
Nói tới đây, Thạch Uy không kìm được :
- Mặc dù giá của chúng ta thấp, nhưng nửa năm nay đã thu được đủ tiền làm ra tiệm ăn này rồi.
Tần Lôi cười vẻ khen ngợi nói:
- Đây cũng là phương pháp kinh doanh rất linh hoạt của ông chủ Thạch mà.
Nghe thấy những lời khích lệ của Tần Lôi, miệng Thạch Uy cười như không thể khép lại được, tỏ vẻ to gan hỏi dò:
- Điện hạ, chúng ta có thể mở thêm vài chi nhánh nữa được không?
Tần Lôi kinh ngạc nói:
- Chuyện này cũng phải hỏi sao?
Thạch Uy tỏ vẻ ngại ngùng cười nói:
- Chẳng phải bị câu “ chấp hành vô điều kiện” của người nói lần trước làm thuộc hạ phát hoảng rồi sao?
Tần Lôi biết hắn đã sợ mất mật trong lần nói chuyện ở căn phòng nhỏ hồi trước, hắn nghĩ ngợi một lát rồi rất điềm tĩnh nói với Thạch Uy:
- Thạch Uy, những điều bản điện hạ ta nói ngươi đừng nên nghi ngờ.
Thạch Uy vội vàng đứng dậy quỳ rạp xuống nói:
- Thuộc hạ chưa bao giờ có một chút hoài nghi nào.
Rồi lại nhẹ giọng bổ sung:
- Từ sau lần đó.
Tần Lôi nhìn thẳng vào mắt gã rồi nhấn từng câu từng chữ:
- Mãi mãi phải nhớ câu này: cái gì thuộc về ngươi, thì bản điện hạ nhất định sẽ cho ngươi, không ai có thể cướp đoạt được, còn những thứ bản điện hạ không cho thì đừng bao giờ vọng tưởng!
Thạch Uy vội vàng dập đầu nói:
- Thuộc hạ sẽ khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không quên!
Tần Lôi kéo hắn đứng dậy, hòa nhã nói:
- Chỉ cần ngươi nhớ câu nói này, thì cho dù trời có sụp xuống ta cũng có thể che đậy cho ngươi, cứ yêu tâm thoải mái mà làm đi.
Thạch Uy gật đầu rối rít, kiên định nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi ạ.
Tần Lôi đứng dậy đi ra ngoài, Thạch Uy vội vàng đi theo, Tần Lôi vừa đi vừa dặn dò Thạch Uy:
- Từ tháng sau trở đi, ta sẽ phái thêm cho ngươi một vài tiểu nhị, ngươi chỉ việc yên tâm mà dùng thôi.
Thạch Uy vội vàng gật đầu đồng ý. Đi tới sân, nghe thấy những âm thanh náo nhiệt, Tần Lôi khẽ nheo đuôi mày, Thạch Uy nhìn thấy, tiến tới nói:
- Thiếu gia, mời người đi cửa sau.
Tần Lôi cười nói:
- Được đó, ông chủ Thạch, ông cũng biết quan sát sắc mặt người khác mà hành động rồi đó, cứ như vậy sau này làm quan sẽ tiện cho ngươi nhiều.
Trên khuôn mặt của Thạch Uy sự vui mừng lóe qua rồi chợt biến mất, Tần Lôi vỗ vỗ vai hắn, an ủi:
- Không nên cứ giữ trong lòng như thế, nếu có ý tưởng gì thì cứ nói ra, nếu không làm sao ta biết ngươi muốn cái gì chứ?
Hai người đi tới cửa sau, Thạch Mãnh cũng đã điều xe ngựa đi tới, Tần Lôi nói với Thạch Uy:
- Tiệm này coi như đã đi vào quỹ đạo, ta muốn đưa Mạnh Tử đi. Chỗ ta đang cần người mà thiếu quá.
Thạch Uy suy nghĩ một lát rồi ha ha cười nói:
- Dù sao cũng là đi giúp việc cho điện hạ, thì ở đâu chẳng vậy.
Tần Lôi nhìn hắn mỉm cười, rồi quay người lên xe. Vừa bước lên, hắn vẫy tay kêu Thạch Uy tới, rồi rúttrong ngực ra một tờ giấy đưa cho hắn, nhẹ giọng dặn dò:
- Tìm giúp ta người này, thăm dò tường tận gia cảnh nhà bọn họ cho ta, nhưng phải nhanh đó.
Thạch Uy gật đầu.
......
Sau khi trở về Thục Hương Các thì cũng đã là giờ Hợi rồi, Nhược Lan dựa vào thành giường ngáp ngủ, Tần Lôi rất nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một tiếng két két rất khẽ nhưng cũng kinh động cô bé, Nhược Lan khẽ giật mình, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lén lút của Tần Lôi, rất muốn cười nhưng lại không dám cười mà vội vàng đứng dậy thỉnh an. Tần Lôi nghênh nghênh mặt xua xua tay, Nhược Lan tiến lên thay cởi áo cho hắn, sau đó dịu dàng hỏi:
- Điện hạ, hôm nay còn muốn tắm không ạ?
Tần Lôi gật gật đầu, một lúc sau lại nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay uống hơi nhiều rượu.
Nói xong thầm mắng bản thân dở hơi.
Nhược Lan không ngờ Điện hạ lại giải thích, thầm khẽ cười, sau đó dẫn Tần Lôi đi vào trong phòng tắm.
Hiểu rõ được những cảm giác sảng khoái của đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nhược Lan trên người, Tần Lôi vô cùng thoải mái nhắm nghiền mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Sao ngươi lại phải vào cung vậy?
Động tác của Nhược Lan rõ ràng khựng lại, sau đó lập tức kỳ cọ tiếp, rồi khẽ nói bên tai Tần Lôi:
- Trong nhà tỉ muội đông quá, cha mẹ không thể nào nuôi dưỡng được hết, hai năm trước nô tỳ được vào hầu hạ trong nội thị tỉnh, như vậy cũng đỡ một phần ăn trong nhà rồi, mà lại có thể kiếm được chút bạc nữa chứ.
Tần Lôi không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Tiền lương thế nào?
Nhược Lan dịu dàng nói:
- Cũng rất tốt ạ, vừa vào Nội Thị tỉnh đã gửi về chogia đình hai trăm lượng bạc, hơn nữa mỗi tháng còn có thêm ít tiền thưởng, nếu gặp được ông chủ nào hào phóng thì còn được thưởng thêm nữa cơ.
Tần Lôi khẽ cười nói:
- Nếu như những lời ngươi nói thì để được vào nội thị tỉnh thì phải thế nào chứ nhỉ?
Nhược Lan dịu dàng nói:
- Điện hạ quả thật hài hước, nhưng đối với những khuê nữ nghèo khó như chúng nô tỳ thì quả thực rất thích công việc này. Chỉ có điều nội thị tỉnh kiểm tra nghặt ngèo quá, không phải muốn vào là có thể vào được đâu.
Tần Lôi thản nhiên nói:
- Không phải ai cũng thích công việc này đâu.
Nói ra câu này dường như làm câu chuyện mất hết cả hứng.
Hầu hạ tắm rửa xong, Nhược Lan lấy quần áo mặc cho Tần Lôi, nàng chỉ mặc một bộ lụa rất mỏng. Khi tới phòng ngủ thì thấy chăn màn đã được chuẩn bị sẵn rồi, sau đó nàng ngượng ngùng bước vào trong chăn trước, toàn bộ khuôn mặt bị chăn che kín, chỉ có mái tóc là còn lộ ra bên ngoài.
Đôi mắt Tần Lôi mở trừng trừng ra, há hốc mồm lên một hồi lâu không nói lên lời, mặt của hắn cũng ửng đỏ lên, rồi sau đó liền trắng bệch. Sau khi đi vòng vòng quanh phòng vài vòng, rồi đứng trước giường, Tần Lôi lấy tay gạt những giọt mồ hôi trên trán nghiến răng rồi lao lên.
Chiếc đầu trong chăn liền lộ ra bên ngoài, khuôn mặt ửng đỏ, giọng nói li nhí như muỗi:
- Điện hạ, chăn đã ấm rồi, có thể lên ngủ luôn được rồi ạ.
Nói xong Nhược Lan vội vàng đứng dậy đi xuống đất, như vẻ rất muốn nhanh chân chạy ra ngoài.
Tần Lôi thấy ngực nàng có chút động động sau dải lụa mỏng kia, hình dạng nửa bầu ngực sữa lộ ra bên ngoài, nuốt vội một miếng nước bọt, ma xui quỷ kiến thế nào mà sự việc lại nằm ngoài sự tính toán. Đúng là mất mặt quá, tuyệt đối không thể nói lần thứ hai nên hắn lầm bầm “ hầu ngủ à?”.
Nhược Lan chạy tới cửa như bị sét đánh vậy, toàn thân khẽ run lên.
Xấu hổ, đúng là xấu hổ không thể chịu nổi.
Tần Lôi rất muốn cười và nói:
- Ta chỉ nói chơi thôi, ha ha.
Có lẽ giờ vờ nghiêm túc nói:
- Thôi ngươi đi ngủ đi, bản điện hạ không giữ ngươi nữa.
Nhưng để nói được câu đó thì hắn cố gắng lấy hết nghị lực để khắc chế lòng ham muốn lại.
Hắn như thèm khát nhìn bóng dáng thướt tha của nàng, dưới dải lụa mỏng kia lại có những thứ khiến người khác ngất ngây, chiếc eo thon gọn không ngừng uốn éo, giống như mái tóc mềm mại như mây vườn vờn trên vai lúc ẩn lúc hiện, và khuôn mặt khiến người khác phải say đắm.
Cuối cùng nàng cũng khẽ gật gật đầu.
Sự kiềm chế của Tần Lôi bùng nổ. Hắn bước tới sau lưng nàng, ôm nàng vào lòng. Hơi ấm lan sang ngực khiến cho hắn có một cảm giác khác lạ.
Tần Lôi lại bước về trước giường, nhìn thật sâu vào đôi mắt nhắm nghiền của nàng, dưới đôi lông mi dài của nàng khẽ hôn nhẹ lên một cái, nàng khẽ ứ một tiếng, âm thanh mềm mại đó khiến nửa bên người của Tần Lôi như bị tê dại vậy, hắn khẽ gầm nhẹ một tiếng rồi đặt nàng xuống chiếc chăn gấm kia, rồi sau đó hắn cũng nhào lên luôn.
Tần Lôi chăm chú nhìn gương mặt vô cùng tinh xảo, nàng vẫn không dám mở mắt ra, những hơi thở càng ngày càng dồn dập hơn, Tần Lôi run rẩy giơ bàn tay phải ra nhẹ nhàng vuốt lên mặt nàng.
Một nụ hôn nóng bỏng đặt lên gò má, cổ, đôi vai nàng, những cảm giác động chạm đó khiến hai người trẻ tuổi cảm thấy sức nóng trên cơ thể bắt đầu đốt cháy. Tần Lôi dùng tay cởi nốt phần lụa che cơ thể của nàng ra, lộ ra bộ ngực trắng ngần và phần bí mật lấp ló giữa hai chiếc đùi trắng nõn.
Thư hương nồng thơm, nến hồng chiếu rọi, trong tấm phù dung tất cả mọi vật đều biến thành màu hồng, đây đúng là hoa biết thay màu khi có khách thưởng ngoạn, hoa sen nở cho quân vương.
Chiếc giường long phượng khẽ nhúc nhích dao động, khiến bức tranh trên đầu giường rơi xuống đất. Hiển hiện trước mắt là hai mươi tám chữ:
“Độc liên u thảo giản biên sinh, thượng hữu hoàng ly thâm thụ minh.
Xuân triều đái vũ vãn lai cấp, dã độ vô nhân chu tự hoành."
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất