Quyền Bính

Chương 87: Áo sợi bằng vàng.

Chương 87: Áo sợi bằng vàng.
Ánh mặt trời đầu tiên của ngày đông này le lói qua tấm kính màu xanh chiếu rọi vào trong phòng. Lông mi của Nhược Lan động đậy, từ từ mở mắt ra, lén nhìn người đang nằm bên cạnh mình. Hắn đang đắm chìm trong giấc ngủ ngon lành, trên khuôn mặt tuấn tú và mang chút trẻ con kia tràn đầy sự thỏa mãn, chẳng giống sát thủ cung nhân trong truyền thuyết gì cả.
Gối trên cánh tay rắn chắc của Điện hạ, mùi đặc trưng của đàn ông thoang thoảng bay vào mũi khiến nàng không muốn nhúc nhích ngồi dậy, nhưng khi nghĩ tới thân phận của mình, một nỗi lo lắng chợt hiện hữu trong lòng nàng. Bản thân chỉ là một cung nữ có thân phận vô cùng thấp bé, không có cách nào để so sánh với một vị Hoàng tử Điện hạ trên cao vời vợi được. Nàng tự nhắc nhở bản thân không nên hi vọng quá xa vời rồi chống tay muốn ngồi bật dậy để xuống giường.
Nhưng toàn thân nàng lại không có chút sức lực nào cả, hôm qua Điện hạ cũng là người mới nếm qua hương vị của sắc thịt nên cũng không biết kiềm chế, Nhược Lan cố gắng ngồi dậy nhưng vô vọng, nàng thấy vậy nên cứ kệ mọi thứ diễn xa một cách tự nhiên, hưởng thụ nốt những thi vị tuyệt vời này.
Đôi bàn tay ấm áp to lớn dang ra ôm phía sau lưng Nhược Lan, rồi kéo nàng sát vào người hắn. Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến nàng đê mê, rồi bên tai vang lên giọng nói rất ôn hòa:
- Có khó chịu thì cũng chớ có động đậy làm gì.
Nhược Lan hoảng loạn vội vàng né tránh ánh mắt của hắn, không dám nhìn vào đôi mắt đầy ma mị và cuốn hút kia.
Nàng gắng gượng rồi khẽ nói:
- Đa tạ Điện hạ thương hại, nô tỳ không sao. Để nô tỳ hầu hạ Điện hạ dậy.
Tần Lôi hôn lấy hôn để lên đôi môi mọng đỏ quyến rũ của nàng, rồi đặt nàng xuống dưới giường nói:
- Thôi khỏi đi, bản Điện hạ không phải là người quen nuông chiều.
Nói xong hắn liền xoay người ngồi dậy, nhưng không tìm thấy quần áo đâu, rồi cứ đứng trên thảm gãi gãi đầu.
Nhược Lan không nhịn cười được, vội vàng lấy một tấm chăn trắng quấn lấy thân thể, cố gắng ngồi dậy rồi bước xuống giường. Đột nhiên cảm thấy chỗ ấy của nàng rất đau đớn khó chịu, nếu không phải Tần Lôi kịp ôm lấy thì có lẽ đôi chân nàng đã mềm nhũn rồi té lăn xuống đất mất rồi.
Một lát sau, cảm thấy thân thể cũng đỡ nhiều, nàng buông đôi tay đang ôm lấy cánh tay của Tần Lôi ra, chậm rãi lê lết tới tủ quần áo, lấy ra một bộ y phục rất chỉnh tề gọn gàng, nhẹ nhàng nói:
- Điện hạ, nô tỳ hầu hạ người mặc quần áo.
Tần Lôi có vẻ đáng thương nhìn nàng, gật gật đầu.
Đang mặc quần áo, Tần Lôi vẫn luôn tủm tỉm nhìn sau lưng Nhược Lan, đột nhiên ánh mắt trở nên kỳ quặc.
Phát hiện ánh mắt đầy kỳ quái của Tần Lôi, Nhược Lan vội vàng cúi đầu xuống nhìn thân thể mìnhthì thấy chiếc khăn trắng nõn kia đã phản bội lại tụt xuống tự lúc nào.
Nàng vội vàng nhặt tấm khăn đó lên cầm trên tay, khiến khoảng giữa bí hiểm giữa hai đùi trắng muốt lộ ra.
Tần Lôi thấy nàng rất xấu hổ, những bọng nước mắt như chực chờ chảy xuống vậy. Hắn ôn hòa cười với nàng nói:
- Nàng và ta còn có cái gì ngại ngùng nữa chứ.
Những lời nói vừa cương vừa nhu như vậy khiến một người con gái vừa bị đánh mất cái ngàn vàng kia không thể chấp nhận được, Nhược Lan cũng chẳng cần để ý tới bầu ngực của mình đang lồ lộ kia nữa, đôi bàn tay nhỏ bé vội vàng che khuôn mặt nóng bừng bừng của mình. Tần Lôi cũng thấy rằng những lời nói của mình không có tác dụng gì, liền mỉm cười nói:
- Hôm nay nàng nghỉ ngơi đi, ta tìm người tới hầu hạ cho nàng.
Nói xong như muốn đào thoát và chạy khỏi nơi đây.
Từ kẽ tay Nhược Lan nhìn thấy bóng dáng Tần Lôi dần biến mất, trong lòng nàng vô cùng rối loạn.
......
Nhưng Tần Lôi lại vô cùng sung sướng, sau khi dặn dò mấy cung nữ vào trong phòng chăm sóc hầu hạ cho Nhược Lan, hai tay hắn chắp sau lưng, miệng huýt sáo cứ đi dạo tung tăng khắp sân, gặp mỗi người hầu hay cung nữ trong phủ dập đầu hành lễ khiến Tần Lôi càng cảm thấy vô cùng thú vị.
Hắn lại lẽo đẽo băng qua cây cầu nhỏ, dẫm chân lên tuyết rồi đi tới chiếc đình nhỏ giữa hồ, còn Thạch Mãnh và Trầm Băng mặt mày hớn hở vui vẻ bước theo sau.
Đứng trong đình, Tần Lôi đưa tầm mắt nhìn cảnh vật xung quanh khu vườn, đột nhiên có vẻ xót xa nói:
- Phong cảnh ở đây quá tiêu điều, không có chút xuân sắc nào cả.
Thạch Mãnh vội vàng bước lên phía trước nói phụ thêm:
- Đúng vậy, Điện hạ, cảnh xuân đúng là tuyệt mỹ vô hạn.
Tần Lôi ý thức được, nên nói tiếp:
- Chỉ có điều thời gian còn lại ít quá.
Lúc này hắn mới hiểu ra, vẻ khó chịu chờ đợi Thạch Mãnh nói tiếp.
Đôi mắt tinh ranh của Thạch Mãnh cứ đảo đi đảo lại, bỗng nhiên hai người liền vang lên một điệu cười cực kỳ quái dị khó nghe, khiến đám chim gõ kiến đang ăn mồi dưới lớp tuyết kia cũng phải kinh hãi, ngay cả những bông tuyết đọng trên bụi cây cũng bị lay động.
Trầm Băng khâm phục nhìn Thạch lão gia, thầm nghĩ, chắc không có thứ gì mà lão lại không dám nói ra cả.
Sau khi cười rụng rốn xong, tâm trạng của Tần Lôi cũng đã vơi bớt đi nhiều, hắn nhìn sang Trầm Băng nói:
- Băng à, hôm nay có viêc gì không vậy?
Trầm Băng lấy ra một quyển ghi chép, nhìn một lúc rồi nói:
- Hôm nay chỉ có một việc đó là ngồi trong phủ đợi Thiết Thống lĩnh và đám người tới bái kiến thôi.
Với yêu cầu của Tần Lôi, Trầm Băng bất đắc dĩ trở thành thư ký riêng, một công việc rất khó khăn.
Tần Lôi liền kêu thầm, quả nhiên là hoang dâm, không ngờ lại quênluôn cả đám huynh đệ.
Ăn sáng xong, rồi hắn lại tới thăm Nhược Lan. Cô nương này bị hành cả đêm qua, nàng cố gắng ăn chút gì đó rồi lại đi nằm với vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Tần Lôi đắc ý lại tiếp tục đi tới đại môn Đông Cung, chắc hẳn lúc này mấy tên đại binh kia cũng đã tới rồi, ngồi trong phòng gác cổng, nói dăm ba câu trò chuyện với đám gác cổng.
Mặt trời dần dần cũng lên cao, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng ai cả. Tần Lôi đang định phái người đi xem thế nào, bỗng nhiên một đám tuấn mã từ xa xa lao tới, Trầm Băng vội vàng ra nghênh đón, hắn vội vàng chạy vào bên trong, liền được Tần Lôi sai người gọi lại, rồi dẫn tới phòng gác cổng.
Trầm Băng vừa nhìn thấy Tần Lôi, liền quỳ rạp xuống nói:
- Điện hạ, Thiết Thống đốc và bọn họgặp chuyện rồi.
Tần Lôi liền bật dậy, vội vàng hỏi:
- Nói rõ hơi xem nào!
Trầm Băng ồ một tiếng rồi khẽ nói:
- Thực ra cũng không phải xảy ra chuyện gì to tát lắm, họbị người khác vây giáp ở trong một cửa hàng rồi.
Tần Lôi đá cho y một cái, mắng:
- Đồ khốn dám đùa ta à?
Rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Trầm Băng vội vàng đuổi theo, Tần Lôi hỏi:
- Bọn họ là người của ai vậy? Có bao nhiêu người?
Trầm Băng khẽ nói:
- Là người của Thiên sách quân, có khoảng ba bốn trăm người.
Tần Lôi á một tiếng, vẻ phiền muộn nói:
- Thiên sách quân, phủ Thái úy.
Hắn rút ra một cái lệnh bài đưa cho Trầm Băng, dặn dò:
- Tới Hoàng phủ chiếu văn lôi hai tên vệ quân tới, nhưng phải là lão binh đó.
Trầm Băng thưa một tiếng, rồi lập tức xoay người lên ngựa lao như bay.
Tần Lôi nói với tên thị vệ tên là Mã Nam:
- Thổi kèn tập kết.
Mã Nam lấy kèm sừng châu ra, rồi thổi vang lên, trong quân đội nhà Tần chuyên dùng những loại còi kèn để triệu hồi tập hợp, dùng kèn sừng châu cũng chỉ là một trong số những kèn hiệu mà thôi.
Trong khoảng thời gian hai mươi hơi thở, ngoài mấy người ở trạm gác, những hậu vệ mặc những bộ hắc y rất chỉnh tề được phân bố xung quanh phủ Thái tử đã tập trung trước mặt Tần Lôi. Ít nhất cũng phải hai trăm người. Tần Lôi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói:
- Cùng bản Điện hạ đi đánh nhau nào.
Lúc này, từ bên trong một tên thái giám mặt mày thanh tú chạy tới, Tần Lôi cười nói:
- Đức công công, Nhị ca nói thế nào vậy?
Tiểu thái giám cười hì hì nói:
- Bẩm Ngũ Điện hạ, Thái tử gia bảo người cứ thoải mái mà ra tay, xảy ra chuyện gì thì Thái tử sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.
Trong lòng Tần Lôi nghĩ, lần trước đại ca cũng đã thay mình tới thảo nguyên rồi, khuôn mặt khẽ nở nụ cười nói:
- Không vấn đề gì, bảo Nhị ca cứ chờ tin tức đi.
Tiểu thái giám lại hì hì cười nói:
- Điện hạ, Thái tử còn phái thêm ngựa cho người nữa ạ.
Chưa nói dứt lời, từ sau bức tường phía nam vọng tới những tiếng ngựa phi ngựa hí dồn dập, trong chốc lát, hai trăm con tuấn mã xuất hiện ở góc đường.
Tần Lôi vô cùng vui mừng nói với tiểu thái giám:
- Hãy nói với nhị ca rằng, quá khí thế, ta rất thích.
......
Tần Lôi dẫn theo đám thị vệ áo đen phóng ngựa đi quacửa Duyên hỉ, rồi men theo con ngõ Ô Y mà lao đi, tất nhiên là có người chỉ đường cho bọn họ rồi.
Phủ doãn của kinh đô Đại Tần ra lệnh ngoài những việc quân tình khẩn cấp, tuyệt đối không được phóng ngựa trong nội thành, tuy nhiên những quy tắc này đối với đám quan to quý nhân kia thì cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, nhưng nhìn trận thế của Tần Lôi và hai trăm con tuấn mã dồn dập phóng đi như vậy, ít nhất trong vòng năm năm chưa từng có chuyện đó xảy ra bao giờ.
Nhìn từng đoàn người ngựa lao nhanh vun vun, khiến những gian hàng quanh đường bị đẩy đổ hết, khiến cho những người trong kinh thành nghĩ tới những hồi ức về huyết sắc.
Địa điểm xảy ra chính là trên con đường Đào Chu, nơi này chính là khu phố cổ có tiếng tăm nhất của nước Tần, rất gần với con phố lớn Phục Hy.
Vừa tới con đường Đào Chu, Tần Lôi liền thấy một đội binh sĩ mặc giáp màu xanh đang canh phòng, nhìn thấy hơn hai trăm con tuấn mã hùng hổ khí thế lao tới, trên khuôn mặt tên đội trưởng đội canh phòng này không hề lộ vẻ sợ hãi gì nói với đám binh sĩ đang lo lắng:
- Từ khi Thiên sách quân chúng ta được thành lập tới nay, trong vòng năm trăm năm nay chưa có một ai dám lao ngựa phi bay qua nơi này.
Đám binh sĩ nhìn về sợi tuyến hồng cách đó một trượng, nghĩ tới những mốc lịch sử hào hùng huy hoàng cảu Thiên sách quân, bỗng nhiên cảm thấy lòng tin tăng thêm gấp trăm lần, tự thấy xấu hổ với lòng không kiên định của mình. Tên đội trưởng ưởn ngực đĩnh đạc, nhìn chằm chằm về đám người đang cưỡi ngựa lao tới, bụng nghĩ rằng, sẽ cho đám người đang huênh hoang phóng về phía này một sự châm biếm cần thiết.
Khi đoàn ngựa cách sợi tuyến hồng còn năm trượng, thấy đối phương không có dấu hiệu của sự giảm tốc độ, con ngươi của gã đội trưởng nheo nheo lại.
Lịch sử vốn dĩ là để cho người khác tới thay đổi mà.
Dường như đối phương không có một chút kiêng nể gì đối với Thiên sách quân, coi như sợi tuyến hồng kia không có vậy. Tuấn mã cứ thế lao qua, khiến sợi tuyến hồng dưới đất bị dẵm tan nát. Chúng lao thẳng vào chính diện đám binh sĩ đang đứng đờ ra không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngoài gã đội trưởng đã có sự cảnh giác từ trước nên vội tránh ra, còn hơn hai chục tên lích không kịp định thần đều bị quật ngã nhào xuống đất, rồi lại bị những móng ngựa phía sau dẵm đạp lên.
Sau khi hơn hai trăm kỵ binh lao qua, trên đất còn lưu lại những sợi tuyến hồng tan tã, trong làn gió lạnh phất phới bay khắp mặt đất.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất