Quyền Bính

Chương 90: Mong khanh mãi là Thiên Tử Kiếm

Chương 90: Mong khanh mãi là Thiên Tử Kiếm
Tần Lôi uất ức nói:
- Phụ hoàng, giết người đền mạng là chuyện đương nhiên trên cõi đời này.
Đôi mắt Chiêu Vũ lạnh tanh như điện nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêm khắc nói:
- Con à, ra tay quá tàn độc. Trang trại Bắc Sơn chém bốn mươi, ngoài Cổ Châu thành giết một trăm, hôm nay trong Kinh thành lại giết năm trăm. Cứ theo tình hình này, tiếp theo con sẽ giết hắn hai trăm trong vườn thượng uyển này mất. Sát tính của con có vẻ nặng quá chăng?
Tần Lôi vội vàng quỳ xuống, nhưng trong lòng vô cùng bình tĩnh. Hoàng đế gọi hắn là hài tử, thiên hạ làm gì có bố mẹ nào không lo cho con? Vẻ mặt kiên định nói:
- Người nào động tới sự uy nghiêm của Hoàng gia ta, giết không tha!
Chiêu Vũ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:
- Nói thì hay, con dựa vào cái gì mà giữ gìn uy phong của Hoàng gia ta? Dựa vào mấy trăm cấm vệ quân của con sao?
Tần Lôi ngượng ngùng cười nói:
- Nhi thần tuổi nhỏ, vây cánh còn kém, chỉ có mỗi tấm lòng bảo gia hộ quốc, nhưng không sợ đám ác bá, vẫn mong được phụ hoàng tô luyện thêm.
Hoàng đế Chiêu Vũ bị bộ mặt dày của Tần Lôi che lại, hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến sự thịnh nộ của Hoàng đế, một hai câu đã tự cho mình là thần hộ vệ tương lai cho Hoàng tộc, đòi hỏi Hoàng đế cái này cái kia.
Hoàng đế Chiêu Vũ kìm nén sự kính phục trong lòng, giả vờ không để ý nói:
- Trẫm nghe nói nửa năm trước, lúc con vào Kinh, bách quan hoàng thân đối đãi với con rất cao?
Tần Lôi thấy hoàng đế hỏi một câu không ra đầu ra đuôi, trong lòng ngầm cảnh giác, gật đầu nói:
- Quả thực đúng vậy, nhi thần cảm thấy rất sợ hãi.
- Nghe nói lúc đó con kính thiên địa trước, rồi sau đó là kính trẫm?
Hoàng đế Chiêu Vũ vân vê bản tấu chương trong tay, như cười cũng không phải cười nhìn xuống Tần Lôi phía dưới.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Con cũng cần phải biết rằng trên thiên hạ này ai nấy đều kinh quốc gia trước rồi sau đó là kính Trẫm.
Hoàng đế Chiêu Vũ dừng tay nhìn chằm chằm Tần Lôi.
Tần Lôi vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Nhi thần biết.
Thực ra sau này hắn mới biết. Thấy hoàng đế Chiêu Vũ nhìn mình chằm chằm, hắn giải thích nói:
- Nhi thần cho rằng Phụ hoàng chính là Đại Tần, Đại Tần chính là Phụ hoàng. Lại thêm người lại là phụ thân của hài nhi, đương nhiên trong lòng nhi thần người sẽ cao hơn quốc gia một chút.
Hoàng đế Chiêu Vũ nheo mắt, một hồi lâu, mới buồn bã nói:
- Nếu như có một ngày, có người lấy danh là vì bách tính khuyên con làm hại phụ thân, con có làm không?
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Dạ không, tổn hại lợi ích của Phụ hoàng, chính là tổn hại lợi ích của quốc gia, hài nhi cũng không chiếm được lợi ích gì.
Chiêu Vũ đế nhắm mắt lại, nhẹ giong nói:
- Đi ra ngoài đi.
Tần Lôi nhỏ giọng nói:
- Thế việc ngày hôm nay thì sao ạ?
Chiêu Vũ vẻ suy tư nói:
- Hôm nay chẳng qua Lý Hồn làm ngày mùng một thì Trẫm làm ngày rằm, hắn không thể không ngậm trái bồ hòn này được.
Tần Lôi dập đầu rồi lui ra, một tên lão thái giám tiễn hắn.
Tần Lôi nhớ rằng lúc đầu hầu hạ trên xa giá cũng chính là tên lão thái giám này, sau khi hai người đi ra một đoạn, hắn khẽ hỏi:
- Xin hỏi đại danh lão công công?
Lão thái giám cung kính khẽ nói:
- Bẩm Ngũ gia, lão nô là Trác Ngôn.
Tần Lôi cười nói:
- Hóa ra là Trác công công. Bệ hạ có lời gì muốn nói với ta không?
Trác công công khẽ cười nói:
- Ngũ gia thật là linh hoạt, bệ hạ quả thật để lão nô nói với ngài một câu.
......
- Trong lòng Trẫm rất được an ủi.
Trên ngựa Tần Lôi lầm bầm câu nói của lão thái giám, rồi khẽ chửi thề:
- Đạo đức giả.
Rồi sau đó quay ngựa về phủ
Trở về Thư hương các, hắn lập tức được báo rằng Trầm Lạc và Quán Đào đều đã đến rồi. Lúc Tần Lôi đi vào, mọi người vừa mới thu xếp ổn thỏa cho những người bị thương. Nhược Lan dẫn cung nữ dâng trà và điểm tâm cho những huynh đệ của Tần Lôi.
Tần Lôi nhìn Nhược Lan một cái, mặt nàng ửng đỏ lên, liền bảo cung nữ đi xuống, để mấy người Tần Lôi nói chuyện.
Tần Lôi lệnh cho mọi người đứng dậy không phải hành lễ, rồi đi thẳng vào vị trí ngồi chủ tọa. Ánh mắt hắn lướt qua hai hàng ghế của đám tâm phúc, bên trái là Trầm Lạc, Quán Đào, Thiết Ưng, bên phải là Thạch Dũng, Hầu Tân, Thạch Mãnh, cùng với Trầm Băng đăng đứng bên cạnh mình. Ngoài Thạch Uy đang trông nom quán thì có thể nói hôm nay những tâm phúc của mình đã hội tụ đầy đủ ở đây.
Hắn nhìn Thiết Ưng trước, ôn hòa nói:
- Thiết đại ca, nửa năm không gặp, ngươi thử nói trước chân tướng sự việc nào.
Thiết Ưng nhìn Tần Lôi ngồi ở vị trí chủ tọa đầy khí thế, trong lòng có chút kích động, nhưng biết rằng lúc này không giống như ngày xưa nữa, hắn đứng dậy hành lễ rồi nói với Tần Lôi:
- Khởi bẩm Điện hạ, đám Thiên sách quân đúng là rất đáng căm phẫm.
Sau đó tóm tắt thuật lại những ân oán của bọn họ với Thiên sách quân một cách rất rõ ràng.
Lúc đầu Thạch Dũng và đám người được Hoàng Phủ Hiển tướng quân để ý tới rồi giữ lại trong quân làm trợ thủ, hơn mười trận chiến đều lập được những công lao không nhỏ, nhưng vẫn không hề được chức vụ. Thấy những người cũng như mình đều lên như diều gặp gió, cuối cùng mấy người không kiềm chế được tới tìm Hoàng Phủ Hiển, dưới sự đồng lòng của bọn họ, lão tướng quân cuối cùng cũng nói ra sự thật rằng cũng đã gửi điều văn xin thăng chức cho bọn họ mấy lần, nhưng lần nào cũng bị phủ Thái Úy trả lại. Lão tướng quân cho rằng mấy người họ đã đắc tội với người ta tự lúc nào rồi, kêu bọn họ cứ an tâm không nên làm bừa, hứa rằng khi thời cơ chín muồi sẽ đích thân nói với Thái Úy.
Nhưng mấy người họ không ai bình tĩnh được, sau khi trở về càng nghĩ lại càng tức giận, làm sao có thể kiềm chế được chứ.Họ bèn lợi dụng đêm tối tiến vào trong doanh trại, cho đám người của Phủ Thái Úy một trận. Sau khi sự việc xảy ra, được Hoàng Phủ Hiển bảo vệ, mấy lần Phủ Thái Úy phái người tới bắt nhưng y đều không giao người. Dù gì đó cũng chỉ là những trận ẩu đả bình thường, không xảy ra án mạng nên dần dần sự việc cũng rơi vào quên lãng.
Ai ngờ hôm nay lại đụng phải một người hôm đó bị đánh một trận thảm hại, đôi bên nói với nhau những lời không hay. Sau đó đối phương lại nhờ vả tới Thiên sách quân tóm Thiết Ưng và mấy người họ về. Cn chuyện về sau đó thì Tần Lôi cũng đã biết rồi.
Thiết Ưng nói xong, Tần Lôi cảm thấy áy náy. Lúc đó bản thân lại hồ đồ mạo phạm Như bà nương, khiến cho những huynh đệ không quản sinh mạng chiến đấu ngoài sa trường lập bao công lớn mà không được thăng chức, do đó mới dẫn tới những sự việc sau này. Nếu có thể hối hận, thì lúc đó hắn sẽ không mời gã mập uống rượu, cho y một trận rồi giải tán.
Hắn nói với Quán Đào ngồi bên trái:
- Những nguyên nhân trước kia, hôm nay nhận được nhân quả. Tiên sinh chỉ bảo quả là đúng.
Lúc đầu Quán Đào đã nhắc nhở hắn rằng Phủ Thái Úy sẽ không dám làm khó dễ hắn, nhưng không chắc sẽđể yên cho đám người Thạch Dũng. Nhưng lúc đó Tần Lôi ngoan cố không chịu nghe. Vì vậy y cũng không còn cách nào khác chỉ mong cho bọn Thạch Dũng sẽ may mắn thuận lợi.
Quả nhiên đúng như những lời nói của Quán Đào. Nhưng gã không hề đắc ý, thần sắc bình thản nói:
- Điện hạ, những việc trước kia không nên nhắc lại làm gì. Điều bây giờ hsinh muốn biết đó là, hôm nay vì lý do gì mà người lại hạ quyết tâm không hề để cho kẻ địch lối thoát như vậy.
Tần Lôi cười khắc khổ nói:
- Nếu không có ý chỉ thì hôm đó ta đã cho đám người của Thiên sách quân kia bầm thây vạn đoạn rồi, nhưng ý chỉ của phụ hoàng ta không thể làm trái được.
Quán Đào bất ngời nói:
- Ý chỉ của bệ hạ sao?
Tần Lôi vẻ buồn bã nói với Quán Đào:
- Ngươi có biết Bệ hạ giao cho Hoàng Phủ chiến văn thanh kiếm gì không?
Quán Đào chợt nói:
- Không phải Thiên tử bội kiếm thì là Thiên tử thụ kiếm.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Quán Đào thở dài một tiếng, thấy Trầm Lạc và đám người có gì đó không hiểu, liền giải thích:
- Nếu Hoàng thượng muốn thần hạ tạm thời thay thế quyền uy thiên tử thường sẽ ban cho người đó bội kiếm, dùng xong trả lại cho hoàng thượng. Còn Thiên tử thụ kiếm vẫn là bảo vật mà thần hạ thay thiên tử hành đạo mới dùng tới nó, do đó được gọi là Giam quốc chi kiếm. Ở Đại Tần, thanh bảo kiếm này chỉ được ban cho Thái tử mà thôi.
Tần Lôi nói tiếp:
- Hôm nay Bệ hạ đưa bảo kiếm dành co Thái tử tới rõ ràng là muốn ta thay Thái tử hành sự, gánh trên vai trọng trách đối kháng với Thái Úy. Chúng đã phạm vào lệnh cấm cung binh,nếu ta không lợi dụng cơ hội quá tốt này để diệt từ tận gốc, e rằng Bệ hạ muốn giăng một mẻ lưới bắt gọn tất cả thì quá khó khăn rồi.
Trầm Lạc lo lắng nói:
- Đối đầu với Thái úy, đây không phải là một kế hay.
Tần Lôi khoát tay, ngắt lời Trầm Lạc. Tàn nhẫn nói:
- Từ sau khi bọn chúng giết mấy chục huynh đệ của ta, thì đã không còn chỗ để thương lượng được nữa. Nếu như không kiên quyết ứng chiến, sẽ khiến cho người ta khinh thường.
Trầm Lạc thấy hắn như vậy, cũng không khuyên nữa, cười nói:
- Điện hạ đã quyết làm vậy, thì làm đi. Dù sao toàn Trung Đô đều đã biết chúng ta là tâm phúc sống chết của Ngũ gia rồi.
Tần Lôi cảm kích nhìn lão cười cười, cất cao giọng nói:
- Ngũ gia đảng có gì mà không tốt, sớm muộn gì cũng khiến cho bọn chúng kính sợ.
Mọi người cùng cười, làm cho bầu không khí đầy sát khi tan biến đi.
Uống ngụm trà, Tần Lôi mới hỏi Quán Đào:
- Xảy ra chuyện này, bổn điện hạ có cần đến Hộ bộ làm loạn lên không? Không đến sợ người ta xem nhẹ.
Quán Đào vuốt vuốt râu, cười nói:
- Đúng vậy, hiện tại bất kì ai cũng không tin, Ngũ điện hạ độc ác tàn nhẫn lại là một người quần áo lụa là liều lĩnh chứ.
Vốn dĩ hai người bàn bạc là Tần Lôi đến Hộ bộ làm náo loạn lên khiến Điền Mẫn Nông tự mang tai ương tới. Nhưng bây giờ, tiếng ác của hắn đã truyền khắp Kinh đô, e rằng cho dù hắn có nuôi lợn trong đại đường của Hộ bộ, thì vị Điền đại nhân đó cũng không dám lên tiếng. Thậm chí có khi y còn tự lo vụ thức ăn cho lợn.
Dám giết người của phủ Thái Úy, trong thời buổi này hiếm có người.
Tần Lôi buồn khổ nói:
- Bản thân ta chẳng phải là đã mang tiếng xấu, người người tránh xa rồi sao?
Quán Đào lắc lắc đầu, cười nói:
- Hoàn toàn ngược lại, điện hạ sẽ trở thành ân nhân cứu mạng trong mắt rất nhiều người.
Tần Lôi ồ lên một tiếng, nói đùa:
-Trong rất nhiều người đó ít nhất bao gồm cả Phụ hoàng ta.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất