Quyền Bính

Chương 92: Từ xưa đến nay chưa có lần nào

Chương 92: Từ xưa đến nay chưa có lần nào
Trong thâm tâm, Tần Lôi không muốn bộc lộ tài năng như vậy, hắn thích sách lược “ từ từ đồ chi” mà Quán Đào chỉ ra cho hắn hơn. Nhưng vẻ kiên quyết cứng cỏi dưới vẻ bề ngoài ôn hòa và tinh thần mạo hiểm vốn có, khiến trong rất nhiều trường hợp hắn không thể kiềm chế được. Quán Đào thường cười mắng hắn:
- Thụ tử bất túc dữ mưu.
Lại càng ngày càng gần với hắn.
Chính vì vậysau khi phạm phải lợi ích của Thái úy, hắn không hề có hút sợ hãi nào, mà còn có chút hưng phấn tìm cơ hội trong mối nguy. Quả nhiên, cây càng lớn bóng càng to, Tần Lôi có thể cảm nhận rõ ràng có người muốn đưa mình lên, để đối phó với phủ Thái úy to lớn.
Đương nhiên, điều đầu tiên ở đây bản thân phải chịu được áp lực ban đầu của phủ Thái úy, nếu không sẽ chẳng có ai lại quan tâm đến một người thất bại.
Khi Lý Thanh vừa nói xong, ánh mắt Tần Lôi như điện trừng mắt nhìn hắn một cái, điềm nhiên nói:
- Ngươi có biết bách tính Đại Tần tin tưởng và ngưỡng mộ chỉ có thể là Chiêu Vũ hoàng đế bệ hạ. Nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi muốn dồn Thái úy lão nhân gia đến đâu?
Nói xong, hắn chắp tay nói với Chiêu Vũ đế:
- Bệ hạ, nhi thần thỉnh mong trừng phạt kẻ xấu, lấy lại công bằng.
Từ 16 năm trước, sau khi Chiêu Vũ đăng quang, phủ Thái úy liền nắm quân quyền. Mười mấy năm qua làm mưa làm gió, thái úy Lý Hồn còn được Chiêu Vũ đế ban tặng cho ba đặc quyền “ hành lễ chỉ cần xưng chức quan không cần xưng tên, không cần đi nhanh khi vào triều, được mang kiếm vào trong triều”. Trên triều, từ trước đến giờ không có ai dám cãi lại Lý gia, cho dù là thừa tướng thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra khách khí. Nào có bị người ta làm nhục như vậy bao giờ.
Mới vừa rồi Lý Thanh bắt Lý Nhị Hợp phải bình tĩnh, thì bản thân lại bị Tần Lôi làm cho tức giận. Gã không để hoàng đế lên tiếng, liền hừ lạnh nói:
- Tiểu bối, đừng có mà ngông cuồng. Lão phu đứng ở đây, ngươi dám lấy mạng của ta?
Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, có thể thấy rõ được của lão.
Tần Lôi vốn tưởng rằng, bản thân nói ra “ ......” loại lời nói đó, Lý Thanh cũng phải làm như lỡ lời xin thứ lỗi. Chỉ cần Lý Thanh hơi phục , ngày hôm nay trên triều đừng hòng mà chiếm được lợi thế.
Nhưng mà, hắn hoàn toàn không ngờ chuyện đã đến mức độ này rồi, lão già vẫn còn không chịu thua. Hắn có thể cảm nhận được lão già ngủ không tỉnh Lý Hồn đó đang chết giễu mình.
Trên triều, mất cái gì thì cũng không thể để mất mặt được, hắn lấy lại cân bằng, cắn răng nói:
- Có thật không?
Lý Thanh nghe vậy hơi hơi kìm lại, thoáng nghĩ tới từ Chu công lập lễ nhạc, đến nay hơn nghìn năm, chưa từng có ai dám giở thói ngang ngược trên triều. Y thầm cười gằn. “Tiểu tử! Ngươi cứ giả vờ đi”. Tuy nhiên, nét mặt y vẫn không biểu lộ gì:
- Lão phu nói ra không rút lại, không cần nghi ngờ.
Tần Lôi quả thực là phô trương thanh thế. Nhưng thấy Lý tiện nhân kiêu ngạo như vậy, liền nổi giận. Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới bản thân sau khi rời khỏi trường, đọc qua một quyển lịch sử duy nhất, mặc dù không nhớ tên, nhưng nhớ rất rõ nội dung viết về một lần ẩu đả trên triều, còn đánh chết ba người.
Tần Lôi lập tức bình tĩnh, nhìn Lý Thanh cười cảm kích, trước tiên cúi người hành lễ với Hoàng đế, rồi nắm chặt nắm đấm nói:
- Phụ hoàng! Các vị đại nhân, xin chứng kiến. Cho dù như thế nào ta cũng phải làm thỏa mãn nguyện vọng của Lý đại nhân.
Nói xong, hắn liền xoay người đi về tấm màn che bên trái.
Đại điện vô cùng yên tĩnh, các đại thần nhìn nhau. Trong lúc thiết triều chưa có ai đi ra khỏi đại điện, đừng nói là hoàng tử, mà ngay cả là hoàng đếthì trong lịch sử cũng chưa từng có.
Tướng quân Thiên sách Lý Thanh xấu hổ đứng ở đó, nhìn về phía Củ sát ngự sử Quách Tất Tranh, ý bảo hắn tham gia việc Tần Lôi thất lễ trước điện. Tiếc rằng vị Quách ngự sử thường ngày tính toán chi li này cũng lại đang giống như lão thái úy, đi vào cõi thần tiên rồi.
Tới giờ Lý Thanh mới phát hiện, trước kia các quan văn mồm năm miệng mười , ngày hôm nay lại cùng nhau im lặng. Hắn thầm chửi , liền muốn tìm một lối thoát, chấp tay nói:
- Bệ hạ, thần...
Nói đến một nửa liền cứng họng lại. Bởi vì Lý tướng quân phát hiện Ngũ điện hạ “ cuồng ngôn” hùng hổ từ sau tấm màn cheđi vòng ra, còn cầm theo một thanh trường kích sáng loáng.
Tất cả mọi người bỗng chốc ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Lý tướng quân đang chắp tay, cho đến khimột tiếng “ Nhị thúc, mau chạy”
vang bên tai, y mới định thần lại thì Tần Lôi chỉ còn cách mình không đến một trượng.
Lý tướng quân vốn muốn hét lớn một tiếng:
- Ngươi dám?
Nhưng lưỡi kíchsắc bén lạnh buốt đã phi thẳng vào mặt y. Lý tướng quân làm như không sợ hãi đi rút kiếm ra, nhưng tay vừa đưa xuống thì mới nhở ra đang là buổi chầu sáng. Người có thể mang kiếm vào triều cũng chỉ mình anh hắn mới được hưởng thụ sự đãi ngộ đó.
Lý Thanh đành phải từ từ lùi về sau, các tướng võ bên cạnh ào ào lao tới, muốn ngăn Tần Lôi. Tần Lôi khẽ nhếch mép cười, trường kích trong tay xoay một vòng tròn lập tức khiến cho tất cả các tướng võ đang vây quanh đến phải lùi lại.
Dựa vào quán tính, trường kích phóng thẳng về phíaLý tướng quân đang định ôm lấy cột né tránh.
Trường kích đó cao vừa vặn bằng người, đâm xuyên ô xa trên đỉnh đầu y, dính sát vào da đầu cắm chặt vào cột lớn trong điện Kim Loan.
Dưới cây trường kích vẫn còn đang rung lên, là bộ mặt không còn chút máu của Lý tướng quân.
Tần Lôi bình thản nhìn Lý tướng quân, hai mắt lạnh như tiền:
- Lần sau còn dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, thì sẽ không còn may mắn được như ngày hôm nay đâu.
Lúc này đám Kim Giáp vệ sĩ mới đồng loạt xông lên, bao vây quanh Tần Lôi. Nhưng nhìn họ như là đang bảo vệ để hắn không bị các tướng võ nhà họ Lý xé xác.
Các đại thần trên triều đến bây giờ vẫn chưa định thần lại. Ẩu đả trên triều, từ xưa đến nay chưa hề có.
Tần Lôi nhìn ánh mắt đờ đẫn của mọi người xung quanh, chợt nhớ tới, quyển sách viết về lịch sử lần đầu tiên cẩu đả trên triều, tên là “Những chuyện của Minh triều”, cũng lúc đó toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hắn lập tức không còn kiêu ngạo, xoay về phía hoàng đế chắp tay nói:
- Phụ hoàng, nhi thần và Lý đại nhân đánh đố, không ngờ thua rồi. Xin phụ hoàng trừng phạt.
Chiêu Vũ đế nhanh chóng cướp lời Lý thái úy, nổi giận quát Tần Lôi nói:
- Nghịch tử, xem trẫm trừng phạt con thế nào, kim giáp vệ sĩ.
- Dẫn tên nghịch tử này đến Trường Thủy các. Đợi trẫm bãi triều, đích thân xử phạt.
Chiêu Vũ đế tỏ vẻ giận giữ nói.
- Tuân chỉ.
Mười mấy kim giáp vệ sĩ liền vây bắt Tần Lôi ra khỏi đại điện.
Mấy tên võ tướng rút trường kích đó ra, không khỏi âm thầm kêu lên, Ngũ điện hạ nhìn điềm đạm nho nhã như vậy, nhưng sức lực không hề nhỏ. Thanh trường kích thế mà cũng cắm sâu vào cột hơn một thốn.
Lý Thanh được giải thoát, giật mạnh cái ô sa bị đâm xuyên qua xuống, miễn cưỡng chắp tay nói với Chiêu Vũ đế ngồi trên cao:
- Bệ hạ, vi thần đột nhiên thấy không khỏe, kính mong bệ hạ cho phép thần cáo lui.
Chiêu Vũ đế vẻ mặt ấm áp ôn hòa nói:
- Lý ái khanh phải bảo trọng thân thể, mau đi nghỉ ngơi đi.
Lý Thanh gật đầu trả lời vâng, rồi nhanh chóng đi ra khỏi đại điện.
Ngày hôm nay thể diện của hắn đã bị làm nhục quá lớn, ít nhất năm tới sẽ không xuất hiện trong đại điện nữa.
Còn vị Lý thái úy kia, từ sau khi Tần Lôi bị dẫn đi cũng không còn trợn mắt nữa.
Vừa ra khỏi đại điện, các vệ sĩ liền tản ra, không vây quanh Tần Lôi nữa. Do quy định trong cung không được nói, nhưng ai ai cũng hướng ánh mắt kính nể nhìn về phía Tần Lôi. Những vệ sĩ kim giáp này đều là con cháu của Tần thị, đều cảm thấy bực dọc khi người khác xem nhẹ Hoàng gia. Cho nên bọn họ đồng loạt tôn sùng Tần Lôi là thần tượng,
Đám người đi tới Hoa Lâm uyển ở phía đông vườn thượng uyển. Khi tới một tòa nhà nhỏ ở góc Đông Bắc, vệ sĩ mở cửa ra, mời Tần Lôi đi vào.
Trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, dường như vẫn có người ở. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tần Lôi, thị vệ đứng bên cạnh vội vàng giải thích nói:
- Điện hạ, gần đây Bệ hạ thường ở đây.
Tần Lôi hì hì cười nói:
- Vậy thì không dám sờ mó lung tung rồi.
Thế là hắn ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế tròn, không còn đâu có sự ngông cuông như lúc ở trên đại điện vừa rồi.
Các vệ sĩ âm thầm gật đầu, liền thu xếp chuẩn bị cho Tần Lôi, vô cùng bận rộn.
Đến bữa cơm trưa, có thái giám đưa ngự thiện tới. Sau khi ăn xong hắn lại ngồi đợi một cách nhàm chán.
Cho đến khi mặt trời sắp lặn, hoàng đế mới xuất hiện, nhưng không có ai hô:
- Vạn tuế giá lâm...
Cũng không có cung nữ hộ vệ đi cùng. Hoàng đế chỉ một mình im lặng đi tới, từ ngoài cửa bước vào, nhìn Tần Lôi đang yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế tròn.
Chiêu Vũ đế phất tay ra hiệu Tần Lôi đang định đứng dậy quỳ xuống hành lễ, nhẹ nhàng nói:
- Cùng đi dạo với phụ hoàng.
Tần Lôi gật đầu, không nói gì đi theo Chiêu Vũ đi ra khỏi Trường Thủy các, hai phụ tử chầm chậm đi trong hoa lâm uyển.
Ánh chiều tà vương vấn trên các cành cây một lớp ánh sáng nhạt, làm cho cảnh tượng tiều điều trong mùa đông của Hoa Lâm uyển thêm phần sinh động.
Chiêu Vũ đế đi đã thấy mệt, liền đến một cái đình nghỉ ngơi. Các thị vệ theo sau từ xa vội vàng chạy đến, đem chiếc đệm lông ngỗng trải lên chỗ ngồi. Sau khi Chiêu Vũ đế ngồi xuống, thị vệ lại cúi người lui ra.
Tần Lôi yên lặng đứng một bên. Hôm nay tâm trạng Chiêu vũ đế rất tốt, nét mặt khó chịu đã dịu đi rất nhiều. Ngài cố gắng hết sức ôn hòa hỏi:
- Tiễu Ngũ à, con có chú ý đến tên của cái đình này không?
Tần lôi gật đầu nói:
- Phụ hoàng, cái đình này gọi là “ Thận độc”.
Chiêu vũ thầm khen ngợi, nhưng nét mặt không biểu lộ ra.
Tần lôi không biết, Chiêu Vũ đã hỏi qua tất cả các cậu con trai thành niên cùng một câu hỏi. Không có ai trả lời được. Thái tử và tam thái tử đều thành thật cúi đầu, chưa từng xem hoành phi đó. Cậu cả và cậu thử tư can đảm nhưng căn bản không chú ý đến tấm hoành phi u ám đó.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất