Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 95: Yêu ma loạn đêm, vẽ vòng thi pháp

Chương 95: Yêu ma loạn đêm, vẽ vòng thi pháp

truyendichgiare.com

* * *

“Cẩn thận Kiếm Ma liền ẩn nấp ở gần đây.” Liễu Như Thấm cười như không cười nói.
Hàn Uyên vừa nghe, sợ tới mức cổ co rụt lại, theo bản năng nhìn chung quanh.
Lữ Thư An nuốt nuốt nước miếng, nói: “Kiếm Ma cũng tới? Cũng muốn giết chủ nhân?”
Hắn đã Dịch Tiểu Phong làm chủ, xưng chủ nhân.
Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác lên thuyền giặc.
Làm sao mà nhiều người muốn giết Dịch Tiểu Phong như vậy?
“Thật ra hết thảy đều bắt nguồn từ cái thân phận đồ đệ Kiếm Thánh này.” Tần Cầm Tuyết mở miệng nói.
Nếu Dịch Tiểu Phong không phải là đồ đệ Kiếm Thánh, như thế nào lại rước lấy nhiều họa sát thân như vậy.
Chỉ bằng thân phận tuyển thủ có độ hot cao nhất, còn không đủ để kéo cừu hận như thế.
Dủ sao tất cả tuyển thủ cộng lại đều không phải đối thủ của Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong lời lẽ chính đáng nói: “Bản thân con đường chính nghĩa luôn nhấp nhô gập ghềnh, ta tiếp nhận truyền thừa chính khí của Kiếm Thánh, há có thể phản bội Kiếm Thánh?”
Hiện tại đã không kịp.
Dù cho hắn nói chính mình không phải đồ đệ Kiếm Thánh, có thể tránh thoát kiếp nạn này sao?
Dù gì cũng không thể, còn không bằng một đường đi tới luôn!
Liễu Như Thấm bĩu môi nói: “Kiếm Thánh có chính nghĩa? Lúc hắn còn trẻ so với người khác còn cuồng hơn, mạng người trên tay chưa chắc ít hơn Kiếm Ma.”
Hàn Uyên hừ nói: “Kiếm Ma thất phu có thể so với sư tổ ta? Kiếm Ma chỉ biết khi dễ nhỏ yếu, mà sư tổ ta dám hướng tất cả cường quyền huy kiếm!”
Tần Cầm Tuyết vỗ trán.
Không hổ là người thổi Kiếm Thánh đệ nhất.
Dịch Tiểu Phong liếc hướng Liễu Như Thấm, ý vị sâu xa nói: “Ngươi như thế nào luôn nói giúp Kiếm Ma, hay Kiếm Ma là sư phụ ngươi hoặc là trưởng bối?”
Nghe vậy, Liễu Như Thấm mặt xanh mặt đỏ, vội vàng xua tay nói: “Sao có thể! Ta chính là Nam Tần quận chúa!”
Dịch Tiểu Phong trợn trắng mắt, lười nói tiếp.
Toàn thế giới đều biết ngươi là Nam Tần quận chúa!
Xác định Mục dã lão yêu đã rời đi, Dịch Tiểu Phong xoay người đi hướng mặt cỏ có mảng nấm kia.
Những người khác theo sát sau.
Hàn Uyên bước nhanh về phía trước, đi vào đầu.
“Sư phụ, ta đi trước nhìn xem.” Hàn Uyên mở miệng nói.
Từ sau khi Dịch Tiểu Phong bị thương, hắn liền trở nên mẫn cảm dị thường.
Dịch Tiểu Phong gọi lại hắn, nói: “Đừng lỗ mãng, không nhất định phải có nó, trước để ta nhìn xem.”
Hàn Uyên gật đầu, tin tưởng sư phụ của mình.
Đi tới gần khối đá to, nhìn đám cây nấm, trước mắt Dịch Tiểu Phong hiện lên một hàng chữ:
Túi trữ vật: Bị chôn vùi trăm năm, sớm đã là vật vô chủ, bởi vì túi trữ vật tổn hại, độc vật bên trong lan tràn ra ngoài, khiến cho bảo vật trong túi đều đã bị ô nhiễm.
……
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Đều bị ô nhiễm, vậy không cần đi mạo hiểm.
“Đi thôi, từ bỏ.” Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói, sau đó chuyển phương hướng khác.
Hàn Uyên, Liễu Như Thấm, Lữ Thư An, Tần Cầm Tuyết không có ý kiến, theo Dịch Tiểu Phong rời đi.
Lữ Thư Mạnh khỏe kỳ hỏi: “Chủ nhân, ngài làm sao phân biệt bảo bối?”
Hắn vẫn luôn tò mò.
Hắn đã chứng kiến Dịch Tiểu Phong đào ra bảo bối rất chính xác.
Mạnh như Hàn Uyên, Liễu Như Thấm đều không có phát hiện.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Đây là một loại cảm giác.”
Lữ Thư An đang muốn hỏi tiếp, Hàn Uyên trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Ngươi biết cái gì! Đừng hỏi, cơ duyên có thể nói, cảnh giới của ngươi không tới, đối với cơ duyên mà nói, ngươi chính là cái kẻ điếc!”
Nghe vậy, Lữ Thư An thiếu chút nữa hộc máu.
Mọi người vừa nói vừa cười, không khí cũng coi như nhẹ nhàng.
Thoáng cái.
Lại là màn đêm buông xuống.
Dịch Tiểu Phong ngồi ở dưới tán cây tu luyện, thẳng tới Luyện Khí cảnh tầng chín.
Trước đó thất sắc lưu ly quả liền giúp hắn đã tiếp cận Luyện Khí cảnh tầng chín, hắn dùng một hơi đột phá thành công.
Luyện Khí cảnh tổng cộng chỉ có chín tầng, chín tầng viên mãn, liền có thể đánh sâu vào Trúc Cơ cảnh.
Ở Tu Chân giới, Trúc Cơ cảnh chính là một cột mốc.
Rất ít có người có thể trực tiếp đột phá thành công, phần lớn đều là dựa vào Trúc Cơ đan.
Dược liệu luyện Trúc Cơ đan hiếm thấy, cho nên số lượng thưa thớt, bị các tông môn khống chế nghiêm ngặt.
Chí Tôn cốc khẳng định có Trúc Cơ đan, cho nên Dịch Tiểu Phong muốn sau khi tới Chí Tôn cốc liền bắt đầu đánh sâu vào Trúc Cơ cảnh.
Hàn Uyên ở bên cạnh luyện kiếm, trận chiến với Diệp Long Hình đã kích thích tới hắn.
Liễu Như Thấm ngồi ở trên thân cây, tay cầm khăn đỏ, thẫn thờ nhìn ánh trăng.
Tần Cầm Tuyết đang tu luyện, Lữ Thư An thì đang gà nướng.
Bí cảnh khảo hạch có gà?
Thật là có!
Bất quá là gà yêu, to giống như heo.
Gà yêu này bị Hàn Uyên chém giết, lúc ấy nó từ rừng cây nhảy ra thiếu chút nữa doạ Lữ Thư An té đái.
Dưới màn đêm, thịt gà toả mùi hương tràn ngập.
Một loạt tiếng bước chân bỗng nhiên truyền đến.
Hàn Uyên quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh băng, ẩn chứa sát khí.
Chỉ thấy một người thanh niên bước nhanh tới.
Dịch Tiểu Phong trợn mắt nhìn lại.
Người này rõ ràng là tuyển thủ Giang Kình, bái nhập thiên tài song linh căn bái nhập Thiên kiếm thánh tông.
Giang Kình vừa thấy Dịch Tiểu Phong, mặt lộ vẻ mừng rỡ, vừa tới gần, vừa gấp giọng nói: “Dịch Tiểu Phong, mau chạy đi, yêu quân tới!”
Lời vừa nói ra, Dịch Tiểu Phong lập tức đứng dậy, những người khác cũng khẩn trương.
“Thật sự? Ta không có cảm giác được yêu khí a.” Hàn Uyên nhíu mày nói.
Giang Kình muốn đi đến trước mặt Dịch Tiểu Phong nhưng bị kiếm của Hàn Uyên chặn lại.
“Cản ta làm gì, ta là đệ tử Thiên kiếm thánh tông, các ngươi là môn hạ Kiếm Thánh, chúng ta là người một nhà a!” Giang Kình gấp giọng nói.
Hô hô hô ——
Một trận gió mạnh thổi tới, phương hướng đúng là hướng mà Giang Kình tới.
Dịch Tiểu Phong thấp giọng nói: “Đi!”
Nói xong, hắn liền xoay người chạy trốn, những người khác theo sát sau đó.
Hàn Uyên nhanh chóng đi bên cạnh Dịch Tiểu Phong, tùy thời phòng bị địch tấn công.
“Hắc hắc hắc, các ngươi mấy thứ bò sát giun dế này, các ngươi chạy a, chạy nhanh lên, chờ thân thể các ngươi nóng lên, máu cũng nóng, uống càng tốt!”
Một loạt tiếng cười lạnh quái dị vang lên, vô cùng âm trầm, làm người ta nổi da gà.
Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn về Giang Kình ở phía sau, hỏi: “Hắn đang đuổi giết ngươi?”
Giang Kình trả lời: “Không phải hắn, là các nàng, cũng không chỉ là đuổi giết ta, còn có những người khác.”
Giọng hắn đều đang run rẩy.
Tuy rằng là thiên tài Song linh căn, nhưng trước đó hắn là người thế giới hiện đại, còn chưa gặp qua yêu quỷ.
“Yêu quái này hẳn là đại yêu hóa hình, có vài yêu quái nhìn như biến thành người, thật ra chỉ là thủ thuật che mắt, có thể đem bản thể tu luyện thành người đều là tu vi Kim Đan cảnh.” Hàn Uyên trầm giọng nói.
Hắn đã cảm nhận được sự áp bách kinh khủng kia.
Dịch Tiểu Phong trầm giọng nói: “Đồ nhi, mang Lữ Thư An lên, chúng phải tăng tốc nhanh hơn!”
Nói xong, hắn thi triển đạp phong thuật, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
Hàn Uyên bế Lữ Thư An, đồng dạng thi triển thân pháp.
“Mang ta với!” Tần Cầm Tuyết hoảng sợ kêu lên.
Liễu Như Thấm liếc nàng một cái, xoay người bắt lấy khuỷu tay nàng, mang theo nàng bay lên mà đi.
Giang Kình trừng to đôi mắt, kinh hoảng thất thố kêu lên: “Chờ chờ ta a!”
Luyện Khí cảnh tầng chín có tốc độ hơn xa Luyện Khí cảnh tầng một.
Không đến thời gian mấy hơi thở, Giang Kình liền không thấy đám người Dịch Tiểu Phong.
Yêu vụ cuồn cuộn từ phía sau thổi quét đến, rất mau liền vây quanh Giang Kình.
Giang Kình sợ tới mức dừng lại, run bần bật, nhìn chung quanh.
Bên trong yêu vụ, một bóng dáng mờ ảo nhanh chóng xuyên qua, như ẩn như hiện.
Giang Kình sợ tới mức thân thể cứng đờ, ngã ầm xuống.
……
Sau khi rời xa núi rừng, đám người Dịch Tiểu Phong vẫn còn đang chạy trốn.
Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại, dưới màn đêm núi rừng quanh quẩn tiếng cười âm hiểm.
“Hẳn là không có đuổi theo đi?” Dịch Tiểu Phong hỏi.
Hàn Uyên gật đầu, nói: “Yêu khí không có đuổi theo, phỏng chừng trước tiên ăn mấy kẻ đáng thương.”
Dịch Tiểu Phong xoay đầu đi, nhìn về phía trước.
Yêu quái thật nhiều!
Ban ngày gặp được Mục dã lão yêu, buổi tối lại gặp được đại yêu hóa hình.
Lúc này mới vừa bắt đầu, sau đó còn thời gian gần nửa tháng nên lăn lộn như thế nào?
“Chúng ta tìm một chỗ trốn đi, không nên đi khắp nơi tìm kiếm bảo bối.” Liễu Như Thấm đề nghị.
Dịch Tiểu Phong cũng cảm thấy nên như vậy.
Bọn họ tiếp tục dùng tốc độ cao nhất thoát đi.
Sau hai canh giờ.
Năm người đi vào trong một sơn cốc.
Cây cối nơi này cực kỳ rậm rạp, ở trong đêm tối giống như quỷ quái giương nanh múa vuốt.
Bọn họ nhanh chóng đi vào trong một bụi cỏ.
“Toàn bộ nằm xuống, ta thi triển pháp thuật, che giấu chúng ta!”
Liễu Như Thấm thấp giọng nói, bốn người Dịch Tiểu Phong vội vàng nằm xuống.
Chỉ thấy Liễu Như Thấm dùng khăn đỏ của nàng lướt qua mặt đất, vẽ một cái vòng tròn vô hình quanh bụi cỏ, sau đó nàng bắt đầu thi triển pháp quyết.
Một màn này……
Hàn Uyên thấp giọng hỏi nói: “Sư phụ, này có phải là thủ đoạn Tôn Ngộ Không bảo vệ Đường Tam Tạng hay không?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất