Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 89: Bách Lý Tông (2)

Chương 89: Bách Lý Tông (2)
Toàn thân Thạch Kiên một lần nữa lại biến thành màu vàng đồng.
Hắn ta vung lên một quyền nhanh chóng nhưng mãnh liệt, đánh thẳng đến một tia kiếm khí xanh ở gần mình nhất.
Rầm!
Âm thanh nổ vang.
Tuy tay phải của Thạch Kiên đã đánh tan tia kiếm khí kia, nhưng màu vàng đồng trên mui bàn tay lại xuất hiện một vết máu không lớn không nhỏ.
“Ha ha ha, thấy không, đây chính là kết quả của việc cứng đối cứng với Thanh Liên kiếm khí, ta vẫn còn chín tia ở đây. Ngược lại, ta rất muốn nhìn thử xem ngươi làm cách nào mà ngăn cản được.” Chu Nguyên nhịn không được, giễu cợt một câu.
Bên kia.
Hai vị trưởng lão Bách Lý Tông đi theo sau Chu Nguyên, lúc này cũng đang giằng co với Vô Ngân.
Hà Vệ truyền âm cho Chu Nhan ở bên cạnh: “Một lát nữa ta tới trước, thăm dò sâu cạn của người này, ngươi cứ tuỳ cơ mà ứng biến.”
“Không thành vấn đề.” Chu Nhan gật đầu.
Ánh mắt Hà Vệ tập trung về phía người vẫn chưa ra tay. Vô Ngân cho người ta cảm giác giống như một đầm nước sâu không thấy đáy.
“Địa Phược Linh Pháp.” Hai tay Hà Vệ kết ấn.
Rầm rầm rầm.
Mặt đất chỗ Vô Ngân đứng đột nhiên vặn vẹo, một trận gió cát dâng lên từ những vết nứt.
Trong nháy mắt, đã trói chặt Vô Ngân chưa hề có động tác nào vào trong bão cát dày đặc.
“Không tránh ư?” Hà Vệ ngây ngẩn cả người.
Hắn ta nhìn không thấu rốt cuộc thì Vô Ngân đang suy nghĩ điều gì, thế mà lại không làm ra bất kỳ động tác phòng ngự nào.
“Mặc kệ, có thể nhốt lại đương nhiên là tốt nhất, ta muốn nhìn thử xem hắn ta có thể ngăn cản đòn công kích phía sau hay không.” Hà Vệ lắc đầu, ánh mắt kiên quyết.
“Thổ Thứ.” Hắn ta ngâm nga.
Bên ngoài bức tường bão cát đang vây khốn Vô Ngân, từng cây gai đất cứng như kim cương đang được ngưng tụ thành hình.
Dưới sự thao túng của Hà Vệ,
Vù vù.
Gai đất từ bốn phương tám hướng đâm vào trong bão cát.
Loạt soạt.
Rầm rầm.
Hơn mười cây gai đất, đổi thành bất kỳ một cường giả Dưỡng Thần Cảnh nào, không chết thì cũng trọng thương.
“Ở trên Thổ Thứ của ta còn bôi thêm một loại kịch độc, cho dù là Dưỡng Thần Cảnh không cẩn thận bị quẹt trúng, nếu như không có thuốc giải, không đến một khắc sau cũng mất mạng.” Hà Vệ nói thầm.
“Hà Vệ, có điều không đúng... Mau tránh ra!”
Chu Nhan ở bên cạnh Hà Vệ, đầu tiên là sắc mặt trở nên nghiêm trọng, sau đó hoảng sợ, mở miệng hô lên.
“Cái gì chứ?”
Hà Vệ còn chưa kịp phản ứng.
Một giây tiếp theo.
Xoẹt.
Âm thanh không khí bị xé toạc bắt đầu loáng thoáng vang lên, quanh quẩn trong không gian.
Thần sắc Hà Vệ vốn đang nghi hoặc bất chợt biến đổi.
Sợ hãi che kín của khuôn mặt.
Chuyện gì xảy ra?
Hà Vệ ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt nhanh chóng trượt dốc.
Lạ quá!
Thật lạ!
Ta làm sao thế này?
Phịch!
Tầm mắt Hà Vệ nhác thấy một bóng đen đỏ gì đó đổ thẳng xuống mặt đất cách mình không xa.
Trong ánh mắt dần mơ hồ, Hà Vệ phát hiện thứ đen đỏ kia hình như là một thi thể không đầu.
Vết máu loang đỏ bộ áo bào màu lam trên thân thể... chờ đã... cơ thể của ta!
Đồng tử Hà Vệ co rụt, hai mắt nhìn xuống phía dưới, phát hiện dưới cổ mơ hồ một mảnh.
Máu từ miệng vết thương túa ra không ngừng. Ta chết thế nào vậy?
Mà Hà Vệ chỉ có thể mang theo câu hỏi này đi xuống chốn Cửu Minh hỏi thăm.
Chu Nhan trơ mắt nhìn Hà Vệ bất ngờ bị chém đầu, chết không nhắm mắt.
Toàn thân hắn lạnh toát, đưa mắt nhìn đầu sỏ.
Hai mắt Vô Ngân vẫn bị một mảnh vải đen che đậy, trên tay phải lại xuất hiện một pháp bảo Địa giai không biết tên từ khi nào.
Mà trên pháp bảo quấn quanh một luồng khí tức sát phạt nồng đậm.
“Sơ ý tự đại, căn cơ xây dựng mong manh như giấy vậy. Trưởng lão Bách Lý Tông các ngươi đều thế này à?”
Vô Ngân thản nhiên nói.
'Không được, mau trốn!' Chu Nhan nghe Vô Ngân nói xong thì nảy ra phản ứng này đầu tiên, trong đầu điên cuồng phát tín hiệu cảnh cáo. Ông ta dám khẳng định, nam tử che mắt trước mặt không phải Dưỡng Thần Bát trọng thiên bình thường như Chu Nguyên nói.
Ông ta có thể lờ mờ nhận thấy được, cảm giác áp bách này cũng chỉ có Tông chủ mới mang lại cho ông ta.
“Tuân mệnh Các chủ, kẻ ngăn trở nhiệm vụ, giết không tha!”
Vô Ngân nhẹ như mây gió nói xong, chân phải cũng bước về trước một bước, tay trái cầm Thiên Tùng Vân Kiếm của Đường Trung chém một kiếm vào hư không.
Roẹt!
Tiếng không khí bị xé rách vang lên.
“Huyền Ngọc hộ thân thạch.”
Chu Nhan khiếp sợ, vội lấy ra một khối pháp bảo giữ mạng Huyền giai cực phẩm vừa chiếm được vài năm trước ra chắn.
Theo tiếng của ông ta, một khối ngọc bội màu xanh nhạt bay tới, ánh sáng nở rộ, hóa thành một thần nhân khôi giáp che chở trước mặt Chu Nhan, tựa hồ muốn chắn một kiếm này của Vô Ngân thay hắn.
Nhưng ngay sau đó...
Loảng xoảng!
Thần nhân khôi giáp còn chẳng duy trì nổi một tức, toàn thân đã bị kiếm khí thế như trời giáng chẻ thành hai nửa.
“Cái gì!” Chu Nhan Chu Nhan sợ hãi thốt lên.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất