Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 90: Loạn sát

Chương 90: Loạn sát

Ông ta không thể tưởng được, vì sao một pháp bảo Huyền giai cực phẩm lại không chắn nổi một kiếm khí, một tức đã phá, kiếm tới mệnh tàn!
Chu Nhan đường đường là trưởng lão Dưỡng Thần Thất trọng thiên của Bách Lý Tông, lại cứ vậy ngã xuống nơi hoang vắng này.
“Chu trưởng lão! Hà trưởng lão! Đáng giận! Đáng chết!”
Chu Nguyên đương nhiên cũng thấy một màn này, cũng rốt cuộc không duy trì nổi dáng vẻ tĩnh lặng như giếng cổ ban đầu nữa. Hắn trợn trắng mắt, đáy lòng lại càng rung động không thôi.
Một kiếm giết một Dưỡng Thần Thất trọng thiên.
Ngay cả cường giả Dưỡng Thần Cửu trọng thiên cũng chưa chắc làm được như vậy.
“Lão già, giờ không phải lúc cho ngươi nhìn đông nhìn tây đâu!”
Thạch Kiên thuấn di tới trước mặt Chu Nguyên.
Toàn thân Thạch Kiên được Đồng Giáp Kim Thân bao bọc, vung tay phải đánh thẳng tới đầu Chu Nguyên.
Chu Nguyên tái mặt, vội vàng thi triển công pháp phòng ngự Huyền giai cực phẩm.
“Thủy Nguyên Kính Hoa.”
Ngay lập tức, linh khí xung quanh hội tụ đến trước mặt Chu Nguyên, sau đó hóa thành một bức tường linh khí trong suốt như gương. Một quyền kia của Thạch Kiên nện vào tường linh khí đều bị tiêu biến.
Trường linh khí chỉ thoáng rung động như mặt nước gợn sóng.
“Vô dụng thôi, ta đã nhìn thấu chiêu thức của ngươi rồi. Thủy Nguyên Kính Hoa của ta có thể lấy nhu thắng cương, hóa giải mọi chiêu thức cậy mạnh.” Chu Nguyên nói.
Nhưng Thạch Kiên đối diện chỉ cười mỉa: “Vậy sao?”
“Cách Sơn Chấn!” Thạch Kiên gầm lên, tay trái nắm chặt, điều động toàn bộ lực lượng khí huyết trong cơ thể hội tụ vào nắm tay, nện mạnh xuống.
Một quyền này đánh vào Thủy Nguyên Kính Hoa còn chẳng nhấc lên gợn sóng quá lớn. Chu Nguyên đang định cười nhạo thì lại bỗng trợn tròn hai mắt, miệng há hốc đến mức nhét vừa một quả trứng gà.
Trước mắt ông ta, một lực lượng đặc thù xuyên qua Thủy Nguyên Kính Hoa, đánh thẳng vào bụng ông ta, hoàn toàn bất ngờ không kịp phòng!
Chu Nguyên bay ngược tới mái hiên hoàng cung sau lưng.
Rầm!
Cát bụi bay mù trời, tiếng động vang dội.
“Khụ khụ khụ... đây là chiêu thức bàng môn tà đạo gì?”
Chu Nguyên ngã ra một cái hố to, bốn phía nát bấy. Miệng ông ta tràn đầy máu tươi, mắt thường có thể thấy được bụng bị lõm xuống. Ông ta nghĩ sao cũng không tưởng tượng được lại có công pháp quái dị như thế.
Hoàn toàn bỏ qua lớp hộ thuẫn đằng trước, xuyên thấu đánh tới người thi pháp. Nói đến nói đi cũng chỉ có bốn chữ:
'Sơ ý tự đại!'
Ông ta phạm phải sai lầm giống hai vị trưởng lão kia, lầm tưởng năng lực của Dưỡng Thần Cảnh từ thế lực bất nhập lưu thất phẩm đi ra sẽ kém cỏi hơn Tông môn lục phẩm bọn họ nhiều lắm.
Mà giờ xem ra... bọn họ sai lầm rồi.
“Ha ha ha, Huyết Sát Các các ngươi giết chúng ta chính là kết thù với Bách Lý Tông, Bách Lý Tông không thiếu Dưỡng Thần, Tông chủ đại nhân mấy ngày trước còn...”
Không đợi Chu Nguyên nói hết lời, một luồng kiếm khí xẹt qua chém bay đầu ông ta!
“Vô Ngân! Ngươi làm gì thế? Hắn là con mồi của ta!” Thạch Kiên khó chịu kêu gào với Vô Ngân.
“Ngươi còn nhớ Các chủ phân phó hoàn thành nhiệm vụ trong bao lâu không?” Vô Ngân lạnh giọng hỏi.
Thạch Kiên không buồn nghĩ ngợi đã bật thốt ra: “Một canh giờ.”
“Vậy ngươi xem bây giờ qua bao lâu rồi?”
Thạch Kiên vô thức tính toán, sau đó mặt cứng lại: “Khụ... còn ba khắc nữa là một canh giờ.”
Vô Ngân nói: “Vậy nên nếu còn để ngươi dây dưa thì ta cũng sẽ bị phạt chung.”
Dứt lời, Vô Ngân quay đầu nhìn Hoàng đế Yên Thủy vương triều - Phúc Mộc Chu đã dại ra bên cạnh, từ từ đi về phía ông ta.
Phúc Mộc Chu cảm nhận được tử vong đến gần thì khôi phục tinh thần:
“Chờ đã! Trẫm có thể để Yên Thủy Vương Triều sát nhập vào Toại Nguyên Vương Triều các ngươi, cũng chấp nhận sự thống trị của Huyết Sát Các các ngươi. Chỉ cần các ngươi tha...”
Vô Ngân không cho ông ta cơ hội nói hết lời, vừa cách hắn trăm mét đã vươn ngón tay chỉ hắn, khẽ ngâm một tiếng:
“Thôi Tâm Chú.”
Đôi mắt Phúc Mộc Chu hằn đầy tia máu, hai tay ôm siết vị trí trái tim, rõ ràng là gặp phải cái gì vô cùng đau đớn.
“Đừng...” Phúc Mộc Chu rên rỉ.
Lồng ngực hắn chợt vỡ nứt, thịt nát văng khắp nơi, máu me vô cùng.
“Đi thôi.”
“Được.”
Hai người Vô Ngân và Thạch Kiên đưa mắt nhìn nhau, bóng người nhoáng lên không thấy tăm hơi.
Chỉ một canh giờ sau, tin tức Hoàng để của ba vương triều bị ám sát không thể che giấu mà lan tràn khắp nơi, dân chúng và quyền quý nhốn nháo hẳn lên, nỗi sợ tràn ngập bốn phương tám hướng.
Mà như dự mưu từ trước, trong khoảnh khắc đầu sóng ngọn gió như vậy, tin tức ba quân tinh nhuệ của ba vương triều đã chiến bại cũng truyền về khắp phạm vi trăm vạn dặm xung quanh.
“Đại Yên vong rồi! Đại Yên vong rồi!”
Một thư sinh của Yên Thủy Vương Triều nghe tin này thì bắt đầu điên khùng lẩm bẩm vòng quanh đường cái, lại bị một nam tử trung niên tay xách nách mang đi ngang qua đẩy mạnh: “Đừng có đứng đấy càm ràm lẩm bẩm, chắn đường lão tử. Yên Thủy Vương Triều vong thì vong, ngươi muốn ở lại chờ chết cũng đừng chắn đường sống của lão tử!”
Tình huống như vậy trình diễn khắp nơi trong các vương triều.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất