Thâu Hương

Chương 10: Thả dây dài.

Chương 10: Thả dây dài.


Trong lòng Tào Ninh Nhi âm thầm thở dài, nàng là một cô gái có chủ kiến của mình, bất kể tam thúc đánh giá như thế nào, nàng vẫn có thói quen lặng lẽ đi quan sát năng lực đặc điểm người đó.
Đơn Phi không phải gia nô bình thường, khi nàng nhìn thấy người này lần đầu tiên đã có được phán đoán này, hôm nay một đường đi tới, nàng càng xác định điểm ấy.
Người này có suy nghĩ, rất thông minh, cho dù là khi đối mặt với Hạ Hầu Hành, Tào Phức, đều không có đặc điểm thông thường của gia nô —— hoặc nịnh nọt đại công tử, hoặc vì bảo vệ đại tiểu thư mà giả bộ cái kiểu như trung thành và tận tâm.
Gia nô mà, dù sao cũng phải làm ra cái kiểu bảo vệ chủ nhân mới phải chứ.
Nhưng biểu hiện của Đơn Phi thật sự không có một chút đặc điểm của gia nô, khi hắn nhìn ngươi, không có ngạo mạn, cũng không có tự ti gì, có lẽ càng giống như bạn bè.
Khi dâng lên ý nghĩ này, chính nàng ta cũng có điểm kinh ngạc, nếu không nàng cũng sẽ không hỏi Đơn Phi vấn đề kia, dựa vào trực giác của con gái, nàng biết rằng Đơn Phi là một người có bản lĩnh.
Nhưng người có bản lĩnh cũng có lúc nhìn lầm.
Không cần nói đến Lưu chưởng quỹ, Lục Phong đã nhìn ra, cho dù Tào Ninh Nhi cũng đều biết đồng tiền này không đáng giá tiền, bây giờ đang gặp loạn thế, tiền đúc sử dụng cực kỳ lộn xộn, thành Hứa Đô cuối cùng cũng bình yên được vài năm, nhưng rất nhiều dân chúng vẫn không dùng đến tiền đồng mà quan phủ chế tạo, vẫn chọn kiểu hàng đổi hàng hoặc là chọn dùng vàng bạc loại đồng tiền mạnh này.
Đơn Phi mở miệng là dùng một lượng bạc thu mua tiền sạn không có tác dụng gì, đương nhiên là một việc làm có vấn đề.
Ô Thanh lại không có bất cứ vấn đề gì, loại tiền bạc cứng này ở Hứa Đô còn sợ không có chỗ đổi sao? Nghe được Đơn Phi báo giá gần như là nhảy dựng lên: - Đơn công tử, ta không có vấn đề, thứ này cho ngươi.
Y gần như đem túi vải cứng rắn nhét vào trên tay của Đơn Phi, sau đó trơ mắt nhìn Đơn Phi.
Đơn Phi nhìn sang Lưu chưởng quỹ và Lưu Phong, Lưu chưởng quỹ thấy đại tiểu thư từ chối cho ý kiến, cũng trầm mặc, bản thân ông ta làm chưởng quầy tiệm cầm đồ, chính là CEO trong công ty, phải suy xét ích lợi cho cổ đông, chắc chắn sẽ không làm chuyện mua bán bị lỗ tiền này.
Lục Phong lại thản nhiên nói: - Đơn Phi đúng không? Tiệm cầm đồ Tào thị cũng sẽ không thu đồng nát sắt vụn này đâu.
Y đã sớm nhìn tiểu tử này không vừa mắt rồi, tiểu tử này là từ đâu xuất hiện không biết trời cao đất rộng, còn thực sự tưởng rằng đứng ở bên người đại tiểu thư, vậy tiệm cầm đồ này liền chính là ngươi định đoạt sao?
- Hả? Ô Thanh mắt choáng váng, chỉ biết cầu xin nhìn Đơn Phi.
Đơn Phi trầm ngâm sau một lúc lâu, đột nhiên nhìn phía Tào Ninh Nhi mỉm cười nói : - Đại tiểu thư, ta không có tiền, cô có thể cho ta mượn một lượng bạc được không, cho ta thời gian bảy ngày, ta nhất định sẽ trả lại cho cô.
Tào Ninh Nhi hơi có chút không ngờ, Thúy Nhi sớm nhịn không được nói: - Ngươi là cái gì... Ngươi một năm có thể kiếm được một lượng bạc không... Không đợi nàng nói xong, đã bị Tào Ninh Nhi xua tay ngừng lại.
- Được, tiền ta cho ngươi mượn. Thúy Nhi, cho hắn một lượng bạc.
Tròng mắt Lưu chưởng quỹ, Lục Phong bật lên trợn tròn, Thúy Nhi cũng rất là không ngờ, chỉ là thấy bộ dạng tin tưởng của đại tiểu thư, Thúy Nhi than thở vài câu, nhưng vẫn từ trong ví thêu hoa lấy ra một ít khối bạc đưa cho Đơn Phi.
Đơn Phi sang tay là giao cho Ô Thanh, Ô Thanh mừng rỡ, đột nhiên ngã quỵ xuống đất, dùng sức dập đầu xuống nói: - Đơn công tử, đa tạ đại ân của ngài.
Ô Thanh thiên ân vạn tạ rời khỏi, Đơn Phi cười cười, không đợi xoay người lại, chợt nghe Lưu chưởng quỹ nói: - Đại tiểu thư, qua kia nói chuyện chút.
Tào Ninh Nhi gật gật đầu, cùng Lưu chưởng quỹ đi ra vài bước, Lưu chưởng quỹ ho khan một tiếng, hạ giọng nói: - Đại tiểu thư, có câu không biết có nên nói ra hay không.
- Nói đi.
- Đơn Phi này nha, vẫn có một chút tinh mắt, nhưng theo ta thấy được, không phải là người giỏi việc buôn bán. Lưu chưởng quỹ hạ giọng nói, ông ta đây tuyệt đối là công bằng mà nói, thầm nghĩ bất kể tam gia có chọn người này làm đồ đệ không, những lời này là phải nói ra.
Tào Ninh Nhi cười cười, - Ta biết được rồi, đa tạ Lưu bá nhắc nhở.
Lưu chưởng quỹ vội vàng khiêm tốn vài tiếng, Tào Ninh Nhi lại nói: - Đúng rồi, việc tam thúc phân phó kia còn phải phiền Lưu bá tiếp tục lưu ý giùm.
Sau khi nàng dặn dò xong, lên xe ngựa nhìn Đơn Phi một cái nói: - Đơn Phi, về phủ thôi.
Xe ngựa chậm rãi dọc theo phố dài đi xuống, khi gần tới Tào phủ, Tào Ninh Nhi đột nhiên vén lên cửa sổ xe mảnh vải che nói: - Đơn Phi, hỏi ngươi một chuyện này được không?
Thúy Nhi lại mân mê miệng, thầm nghĩ đại tiểu thư hôm nay làm sao vậy, với tên gia nô này khách sáo như vậy làm cái gì.
Đơn Phi cười nói: - Đại tiểu thư quá khách sáo, nếu là điều ta biết, sẽ cố gắng trả lời. Lòng hắn nghĩ con gái đều là tò mò, đại tiểu thư này có thể nhịn đến bây giờ mới đặt câu hỏi, đã xem như thật không dễ dàng.
- Ngày hôm qua tam thúc bảo ngươi chọn cái có giá trị nhất trong bảy món đồ vật đó, vì sao ngươi không chọn? Tào Ninh Nhi hạ giọng nói.
Đơn Phi ngẩn ra, cũng không ngờ tới đại tiểu thư còn nhớ rõ chuyện này.
- Ngươi đã nói sẽ cố gắng trả lời hết sức đấy. Tào Ninh Nhi thản nhiên cười nói.
Đơn Phi cũng cười nói: - Ta thật sự là chọn không được.
- Ta không tin. Tào Ninh Nhi chậm rãi nói: - Liếc mắt một cái có thể nhìn ra triều đại bảy món đồ vật đó, hơn nữa ngươi còn sắp xếp theo trình tự, sao lại nhìn không ra giá trị bảy món đồ vật đó được?
Trong lòng Đơn Phi run lên, lúc trước khi hắn cầm lấy đồ vật rồi lại buông xuống, dựa theo trình tự triều đại mà sắp xếp, sớm nhìn ra sự nghi hoặc của Tào Ninh Nhi, vậy người biết rõ được đáp án này cũng không phải Tào Ninh Nhi.
Người nói ra đáp án này chính là Tào tam gia.
Tào tam gia này vừa thần bí, lại thật tinh mắt, đến cuối cùng là lai lịch gì, một người như vậy, dòng sông lịch sử cũng không có ghi chép về ông ta?
Rất nhanh bình phục lại cảm xúc, Đơn Phi giải thích nói: - Chính xác mà nói, ta nhìn không ra giá trị của bảy món đồ vật kia ở trong suy nghĩ của tam gia.
- Vậy có khác nhau sao? Tào Ninh Nhi ngẩn ra, trong óc đột nhiên có lóe lên một ý tưởng, lập tức nói: - Ngươi nói là...giá trị của đồ vật này là do người xem quyết định, mà không phải do đồ vật? Ngươi không biết ý của tam thúc, bởi vậy không thể phán đoán giá trị thật sự của bảy món đồ vật kia ở trong suy nghĩ của tam thúc?
Đơn Phi cũng có chút không ngờ, không nghĩ tới Tào Ninh Nhi rất nhanh nghĩ đến điểm này, không khỏi khen ngợi: - Đại tiểu thư quả nhiên thông minh.
Tào Ninh Nhi tự nhiên cười nói, rất là vui vẻ, Thúy Nhi một bên nghe xong không kìm nổi nói lầm bầm: - Ngươi là cái gì, đại tiểu thư thông minh hay không , do ngươi tới đánh giá sao?
Làm một tên gia nô, tự ý bình luận đến bản thân đại tiểu thư chính là một hành động không thông minh, Tào Ninh Nhi lập tức cũng ý thức được Đơn Phi này vượt qua quy tắc, tuy nhiên cảm giác Thúy Nhi chuyện bé xé ra to, giây lát nói: - Ngươi khăng khăng kêu ta cho mượn một lượng bạc mua lại đồng tiền này, đương nhiên là cảm thấy đồng tiền này có giá trị cao hơn một lượng bạc, mặc kệ Lưu chưởng quỹ và tất cả mọi người không cho là như vậy?
Đơn Phi không nghĩ đến đại tiểu thư này ngoại trừ đối địch mạnh mẽ ra, còn có tâm tư tinh tế nhanh nhẹn như vậy, im lặng sau một lúc lâu mới nói:
- Không sai.
Hắn từ trong tay Ô Thanh mua lại đồng tiền này ở trong mắt người thường có lẽ vô dụng, nhưng hắn vẫn biết đối với chính mình mà nói, tuyệt đối là cái cơ hội trở người!
Cơ hội tới từ vết tích màu đỏ trên đồng tiền kia, ngay cả Lưu chưởng quỹ đều không có lưu ý dấu vết kia.
Dấu vết đỏ chính là điểm chu sa!
Chu sa còn được gọi là đan sa, vốn là một loại khoáng thạch thiên nhiên.
Trên đồng tiền tại sao lại có chu sa?
Tác dụng bên ngoài thì Đơn Phi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng hắn lại biết một câu khẩu quyết khi hắn học khảo cổ đã lưu truyền —— Tần thời thủy ngân Hán chu sa, Thanh cao mộc thán Vệ Minh gia.
Những lời này tổng kết đặc điểm chống phân huỷ qua nhiều thế hệ mộ táng, đương nhiên không thể vơ đũa cả nắm, nhưng chu sa vốn là một nguyên liệu chống phân huỷ cực kỳ đặc sắc trong huyệt mộ thời Hán, trên đồng tiền có chu sa, đã nói lên đồng tiền này rất có khả năng là trong mộ Hán lấy ra.
Mà ngay cả Ô Thanh như vậy cũng có thể tìm được tiền sạn, nếu là do chuyên gia như hắn mà đi tìm, nhất định có thể tìm ra vật so với một lượng bạc càng có giá trị hơn.
Khi hắn thả ra sợi dây dài này, liền biết tên gia nô như hắn có thể trở người làm chủ nhân hay không, thì trông vào lần này rồi!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất