Thâu Hương

Chương 11: Ong của thần Cupid.

Chương 11: Ong của thần Cupid.


Đơn Phi vẫn muốn sắm vài trang bị, nở mày nở mặt đi Nghiệp Thành, chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm trai bao, nếu chân chính quyết tâm cố gắng và hành động, hắn không muốn làm trai bao, không muốn làm gia nô, luôn luôn đang chờ cơ hội.
Từ trước đến nay cơ hội luôn đến với những người biết chờ đợi.
Tranh thủ cơ hội lần này, thành công tuyệt không nhỏ, đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ, tuy nhiên cụ thể phải làm thế nào, hắn cũng không vội vã, hắn rất kiên trì.
Tào Ninh Nhi nghe thấy câu trả lời của Đơn Phi, cũng bất ngờ, sau một lúc lâu mới hỏi: - Nhưng ta có thể hỏi chút không, giá trị đích thực của cái tiền sạn này là gì?
Giá trị chân chính không phải là tiền sạn mà là tòa mộ thất sản sinh ra cái tiền sạn này. Đơn Phi biết điều này nhưng chỉ cười cười: - Ta cần mấy ngày nữa để giám định lại phán đoán của ta, đến lúc đó sẽ nói cho đại tiểu thư nghe được không?
- Ai mà thèm. Tào Ninh Nhi có chút bất mãn.
Lúc trước, khi nàng hỏi người khác vấn đề, công tử ca nào lại không chủ động khoe khoang chút để chiếm được sự ưu ái của nàng, nhưng vẫn bị nàng xa cách, nhưng Đơn Phi này cố tình coi vấn đề thành bảo bối.
Lúc này, xe ngựa đã dừng trước cửa Tào Phủ, Tào Ninh Nhi xuống xe ngựa, thản nhiên nói:
- Đơn Phi, ta chỉ hi vọng ngươi không nhìn lầm Một lượng bạc này là ta bỏ ra đấy.
- Kể từ nay trở đi, tất cả tiền công của ngươi đều tạm trừ, cho đến khi ngươi trả hết nợ cho đại tiểu thư cộng thêm cả lợi tức mới thôi. Thúy Nhi cáo mượn oai hùm bổ sung thêm một câu.
Đơn Phi chỉ có thể cười cười: - Kỳ thật đại tiểu thư lấy ra một lượng bạc này cũng không phải uổng.
- Vì sao? Tào Ninh Nhi kinh ngạc dừng bước hỏi.
- Tên Ô Thanh kia thoạt nhìn thật có chút đang khó khăn, nếu không chắc chắn dáng vẻ cũng không như thế. Đại tiểu thư đã cứu một mạng người, đây là giá trị lớn nhất của một lượng bạc.
- Ngươi không muốn trả tiền? Tào Ninh Nhi không kìm nổi cười: - Ta chỉ thấy Ô Thanh tạ ơn ngươi, gã cũng không cảm tạ ta.
- Vậy ta tạ ơn Đại tiểu thư. Đơn Phi mỉm cười nói.
Trái tim Tào Ninh Nhi nhảy dựng, thoáng nhìn cằm của Thúy Nhi sắp rơi xuống chân rồi, chưa bao giờ thấy nô tài nhà ai dám nói như vậy với đại tiểu thư, Tào Ninh Nhi đỏ mặt xì nói: - Ai mà thèm.
Nàng bước nhanh vào Tào phủ, chỉ sợ Đơn Phi hay Thúy Nhi nhìn thấy mặt mình đỏ, không nghĩ tới thình lình nghe Đơn Phi kêu lên: - Đại tiểu thư cẩn thận!
Cẩn thận cái gì?
Tào Ninh Nhi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Đơn Phi bổ nhào vào trước người nàng, cánh tay vung lên, sát qua hai má nàng.
- Ngươi làm gì?
Tào Ninh Nhi vừa sợ vừa giận, thiện cảm với hắn mới tích lũy tan thành mây khói, nàng theo bản năng giơ tay lên tát thật mạnh lên mặt Đơn Phi.
Đơn Phi bị đánh ngẩn ngơ.
Trong lòng Tào Ninh Nhi khẽ run, chợt cảm thấy ngón tay đau đớn, mắt chợt lóe, mới phát hiện một con ong vò vẽ màu vàng vằn đen rơi trên mặt đất.
Đơn Phi nhìn thấy ong vò vẽ bay đến, vọt tới định xua đuổi giúp Tào Ninh Nhi, nào ngờ bị nàng hiểu lầm, làm cho ong vò vẽ đốt xuống, nhíu mày, bắt lấy cánh tay Tào Ninh Nhi.
Tào Ninh Nhi cũng biết vừa rồi mình hiểu nhầm Đơn Phi, vội hỏi: - Này, ngươi không sao chứ? Có đau không?
Thời điểm mấu chốt, nữ nhân này sao nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Đơn Phi thấy mặc dù ong vò vẽ đã chết, nhưng gai đã đâm vào ngón trỏ của Tào Ninh Nhi, không nói hai lời, dùng móng tay kẹp mũi nọc ong ra.
Lúc này Tào Ninh Nhi mới cảm thấy nhoi nhói đầu ngón tay, giống như đâm vào nội tâm, không khỏi tái mặt, lúc này mới biết Đơn Phi cứu mình, bất chấp hô phi lễ.
- Ngươi mau buông tiểu thư ra.
Cảnh vừa rồi xảy ra quá nhanh, Thúy nhi không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Đơn Phi giống như phát cuồng đánh về phía đại tiểu thư, bị đại tiểu thư đánh một tát, vẫn cầm lấy cánh tay đại tiểu thư không buông.
Tên gia nô này không thể tươi cười với hắn, nếu không được một tấc hắn lại muốn tiến một bước, thật nghĩ rằng ngươi có ý với hắn.
Thúy Nhi nghĩ như vậy, đấm một đấm vào trên lưng Đơn Phi, thấy hắn vẫn không buông tay đại tiểu thư ra, ngược lại lại cắn lên ngón tay đại tiểu thư.
Tròng mắt Thúy Nhi thiếu chút rớt xuống, rống lớn: - Có ai không, cứu đại tiểu thư, phi lễ, phi lễ rồi!
- Không cần kêu! Tào Ninh Nhi khẽ quát, chợt thấy Đơn Phi ngậm ngón tay nàng trong miệng, thiếu chút ngất, cũng may nàng từng trải nhiều, thấy Đơn Phi chỉ kẹp lấy ngón trỏ hút, biết hắn đang hút độc tố ra giúp nàng.
Mặc dù cảm thấy Đơn Phi chuyện bé xé ra to, trong lòng Tào Ninh Nhi cũng ngượng ngùng, nhưng thấy dấu bàn tay trên mặt Đơn Phi, rõ ràng như vậy hắn còn giúp nàng, trong lòng Tào Ninh Nhi cảm thấy ấm áp, nhìn tên nam tử gần ngay trước mặt, nhất thời không biết nói gì.
Trời thu, mặt trời lặn về Tây, chiếu lên trên người, thản nhiên ấm áp.
- Đại tiểu thư?
Tiếng kêu như sấm làm Tào Ninh Nhi giật mình, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện quản gia đã tới, Đặng Nghĩa dẫn theo đám người cầm mộc côn, xẻng vàvà Thúy Nhi đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người.
Hình ảnh ánh hoàng hôn chiếu lên ngón tay nhỏ nhắn của Tào Ninh Nhi, môi của Đơn Phi vẫn ngậm vòng quanh dịu dàng đến nghịch thiên.
Đây là ý gì?
Mộc côn trong tay Đặng Nghĩa rơi xuống đánh lên mu bàn chân, mới hai ngày, tiểu tử Đơn Phi này đã cấu kết đại tiểu thư, hơn nữa biểu thị công khai chủ quyền trước cửa Tào phủ sao?
Rốt cục, Đơn Phi buông tay Tào Ninh Nhi ra, Tào Ninh Nhi rút tay về, ho khan nói: - Ta bị ong vò vẽ đốt, Đơn Phi giúp ta hút độc ra.
Gương mặt Đổng quản gia tái xanh - ta không biết người khác có tin hay không nhưng chính ta cũng không tin.
Cũng may mặt ông ta không quá lộ tâm sự, trong giây lát giảng hòa nói: - Không sao, không sao, đều trở về làm việc đi.
- Như thế nào không có việc gì, ta còn đau mà.
Tào Ninh Nhi nhíu mi nói, một mặt nàng thật đau, một mặt là giả đau, đứng vậy, dù cho không đau cũng phải giả đau, bằng không chuyện này truyền ra ngoài không biết sẽ thành dạng gì?
- Vậy làm sao bây giờ, đại tiểu thư? Đổng quản gia không rõ chủ ý, liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ còn muốn Đơn Phi nói gì?
Đơn Phi cũng nhíu mày.
Hàng năm, hắn công tác dã ngoại, nhận ra con ong kia là ong bắp cày, độc tính rất mạnh, nếu bị đốt có thể bị cơn sốc nguy hiểm tử vong, đương nhiên, cũng phải nhìn thể chất của mỗi người.
Sau khi bị loại ong bắp cày này đốt, phương pháp tốt nhất là lập tức nhổ gai độc, sau đó bóp chặt mạch máu chảy về tim, hút độc tố ra để thân thể ít bị ảnh hưởng nhất.
Mới vừa rồi, Đơn Phi hoàn toàn dựa vào bản năng cứu người, lại nhìn bàn tay mềm mại của đại tiểu thư, chỉ thấy ngón trỏ tay nàng hơi sưng lên, không biết có vấn đề gì không, ho khan một tiếng nói: - Lấy ít dấm chua bôi vào sẽ không sao.
- Cái gìcái gìDấm chua? Dấm chua là vật gì? Đổng quản gia lắp bắp nói.
Niên đại này còn chưa có dấm chua? Không phải Đỗ Khang tạo ra rượu, con ông ta tạo ra dấm chua hay sao?
Không kịp nghĩ nhiều, Đơn Phi lập tức thay đổi phương pháp nói: - Nhanh đi đập ít gừng tỏi, bôi nước lên vết thương cũng được.
- Đặng Nghĩa, còn không mau đi chuẩn bị. Đổng quản gia đá Đặng Nghĩa một chân.
Đặng Nghĩa cuống quít vào nhà, trước cửa lại tĩnh lặng như tờ, Đổng quản gia nhìn đại tiểu thư lại nhìn Đơn Phi, chần chờ nói: - Bằng không, các ngươi tán gẫu một lát.
Mặt Tào Ninh Nhi ửng đỏ, thấp giọng nói: - Không có gì để nóiChúng ta
- Đây là chuyện gì?
Một thanh âm cắt đứt câu nói dang dở của Tào Ninh Nhi, mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Tào Phức mang theo thủ hạ xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, mùi rượu nồng nặc.
Tào Ninh Nhi cau mày, không hề để ý tên đại ca không tiền đồ này.
Đổng quản gia cười làm lành nói: - Vừa rồi đại tiểu thư bị ong vò vẽ đốt.
- Thật sự? Tào Phức giật mình kinh hãi, gặp Đổng quản gia liên tục gật đầu, Tào Phức bật cười ha hả:
- Báo ứng báo ứng! Tào Ninh Nhi a Tào Ninh Nhi, muội nói xem con ong tại sao lại đốt muộiAi ôi!!!
Hôm nay Tào Phức không như ý vẫn đang tức giận, sau khi cãi nhau với muội muội rời đi không vui vẻ, đi một vòng thanh lâu uống rượu, trở về vẫn nhớ việc khế đất, thấy muội muội bị ong đốt, không những không quan tâm mà còn thấy vui mừng.
Không nghĩ ra y vừa mỉm cười hai tiếng, cũng cảm giác cổ đau, lấy tay chụp vào, lúc lấy ra phát hiện trong lòng bàn tay có một con ong đầu hổ.
Sắc mặt Đơn Phi khẽ biến.
- Đại công tử uy vũ. Ma Cường lập tức nịnh nọt khen.
Tào Phức cười ha hả, đúng lúc đó cảm thấy cổ họng khan khan, cảm giác cổ họng không thể hoạt động, bất giác tỉnh rượu một nửa, Ma Cường đang định khen tiếp, đột nhiên cảm thấy môi bị đâm, lấy tay chụp một cái, kêu lên như giết heo.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn, cổ Tào Phức sưng lên giống như bong bóng thổi phồng, miệng Ma Cường cũng sưng lên như lạp xưởng, đều không khỏi hoảng hốt.
Vừa rồi Tào Ninh Nhi còn cảm thấy Đơn Phi chuyện bé xé ra to, lúc này thấy đại ca và Ma Cường bị như vậy, trái tim bị sốc, cúi đầu nhìn xuống ngón tay của mình, may mà chỉ sưng lên một ít, không có gì khác thường.
- Đơn Phi, làm sao bây giờ. Tào Ninh Nhi vội kêu lên.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất