Thâu Hương

Chương 20: Cái gọi là truyền thuyết.

Chương 20: Cái gọi là truyền thuyết.


Bánh bao?
Liên Hoa nghe xong cái tên này ngây người ra, Ô Thanh nhịn không được cầm một chiếc bánh bao, cắn vài miếng, thật lòng ca ngợi: - Ôi mẹ ơi, từ trước đến nay ta chưa ăn đồ ăn ngon thế này bao giờ, đồ trong hoàng cung à?
Món này vừa mềm lại vừa thơm, ăn ngon gấp nhiều lần mấy cái bánh nếp cứng khó nuốt. Theo Ô Thanh, Đơn Phi dù sao cũng là gia đình giàu có, đồ ăn mỹ vị như vậy, chắc chắn chỉ có Hoàng Đế mới được ăn.
Liên Hoa cũng nhịn không được cầm lấy một chiếc, muốn cắn nhưng lại bỏ xuống, mỉm cười:
- Lát ta cầm cho đệ đệ ăn. Nàng cũng rất muốn cầm cho đại ca ăn, nhưng chỉ sợ huynh ấy nổi giận.
Đồ ăn ngon như vậy, chỉ có thể là Đơn đại ca mới có thể làm được, người mà bọn họ tin tưởng nhất chỉ có huynh ấy. Trong lòng Liên Hoa tràn đầy kiêu ngạo, hoàn toàn quên mất lo lắng tối hôm qua.
Ô Thanh thò tay ra lấy một chiếc màn thầu, đồ ăn ngon thế này thì ăn liền lúc tám mười cái cũng chưa đã. Tay của y vẫn chưa kịp sờ vào lồng hấp đã bị Ô Đại nương lấy đi rồi.
- Cái này là do Đơn công tử làm, các người đều ăn nhiều như vậy, để lại cho công tử đi. Ô Đại nương không vui nói. Thực ra nội tâm bà có chút hụt hẫng. Ở thành này, tay nghề làm bánh nếp của bà cũng tương đối cao, nhưng cùng một nguyên liệu nhưng đến so với Đơn Phi còn thua kém. Việc này đối với người mưu sinh bằng bánh nếp như bà mà nói quả thật là một cú sốc.
Đơn Phi cười nói: - Kỳ thật ta trước kia thường xuyên ăn, chỗ bánh bao này các ngươi ăn là được rồi, ăn không hết thì đem bán. Phương pháp ta dạy cho Liên Hoa rồi, Ô đại nương, về sau bà dẫn Liên Hoa cùng đi bán bánh bao nhé?
Ô Đại Nương ngẩn ra, ngạc nhiên vui mừng nói: - Đơn công tử, ngươi nói thật chứ?
Bà ăn một miếng bánh bao xong liền biết loại bánh bao này cần được đem lên phố bán, nhất định sẽ bán chạy hơn bánh nếp nhiều. Nếu Đơn Phi thật sự dạy bà cách làm bánh, thì sau này bà nhất định không phải lo cái ăn cái mặc nữa.
Liên Hoa cũng có chút dáng vẻ không thể tin được, tuổi tác nàng vẫn còn trẻ, nhưng nàng rất nhanh nhẹn. Bình thường nàng vẫn may may vá vá, nuôi ong giúp đỡ gia đình. Nều như bước sang một nghề mới như này, cuộc sống của nàng nhất định thay đổi lớn.
- Đương nhiên rồi Đơn Phi trả lời.
Ô đại nương không kìm nổi định nói: - Bánh nếp một văn tiền một chiếc, bánh bánh bao này một chiếc nhưng có thể bán lên tận hai văn tiền, nguyên liệu thì giống nhau. Đơn công tử, chúng tôi nghĩ không nên để cậu thiệt thòi, một cái chia cho cậu một văn tiền được không?
Bà nghĩ rằng bánh là do Đơn Phi nghĩ ra, tuy rằng hắn làm đâu ra đấy, nhưng vẫn có chỗ bà cũng không biết rõ, chỉ sợ hắn giấu nghề, nên muốn lôi kéo hắn vào nhóm.
- Ô đại nương, không thể tính như vậy được. Liên Hoa bĩu môi nói: - Ở đây vẫn còn nửa bánh mật ong nè.
Ô đại nương như bồn nước lạnh bị rót nước nóng, lập tức cảm giác thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.
Liên Hoa cũng không phải muốn tính toán chi li với Ô đại nương nhưng nếu một lồng bánh màn thấu, dùng mất non nửa bát mật ong, thì chỗ mật ong nàng dự trữ có thể cầm cự được bao lâu?
Đơn Phi nghĩ kỹ hơn về phát minh này, hắn thầm nghĩ, cũng như những phát minh khác trong thời đại này, sớm muộn gì kỹ thuật làm bánh theo phương thức lên men cũng bị người khác sử dụng. Trước mắt, quan trọng nhất là dùng kỹ thuật này kiếm chút lời phí độc quyền. Nhưng hắn biết việc này vẫn phải đợi thời cơ mới được.
Thấy Liên Hoa lo lắng, Đơn Phi khẽ cười: - Mật ong chỉ là chất dẫn mà thôi, về sau hấp lại bánh bao là có thể không cần mật ong, trực tiếp dùng men là tốt rồi.
- Men là cái gì? Liên Hoa khó hiểu hỏi.
Đơn Phi kéo đống bột mỳ đã lên men ra, vất vào bát, đưa cho Liên Hoa nói:
- Cho cô.
- Đơn đại ca tặng ta quà ư? Liên Hoa đỏ mặt nhận khối bột mỳ, thầm nghĩ người có học vấn ngay cả tặng quà cũng thật đặc sắc.
- Đơn đại ca, ta sẽ bảo quản tốt nó. Liên Hoa khẳng định, xấu hổ nói: - Lớn thế này rồi, vẫn chưa từng có người tặng quà cho muội.
Đơn Phi dở khóc dở cười: - Không phải bảo cô bảo quản, cái này dùng để lên men đấy. Hắn biết rằng phải giải thích tri thức lên men, vi sinh vật chỉ sợ càng làm cho Liên Hoa choáng váng đầu.
- Lần sau, khi nặn bột, cái này dùng để thay thế mật ong, nhào cái này với bột là được, sau đó làm theo phương pháp thêm nhiệt của ta.
Hắn giải thích cặn kẽ qúa trình làm bánh cho Liên Hoa, nàng chỗ hiểu chỗ không nói: - Đơn đại ca, thứ này thật thần kỳ, hệt như mẫu thân sinh hài tử vậy, như bột mẫu? Nàng không hiểu vì sao lại có kết quả này, nhưng lại không hề nghi ngờ Đơn Phi.
Ô đại nương cũng tán thưởng không ngừng, đứng bên cạnh nói: - Thứ này chỉ có thể do người có học vấn như Đơn công tử mới có thể nghĩ ra. Nhưng vì sao lại là bánh bao chứ?
Đơn Phi ngẩn người ra.
Hắn đương nhiên biết truyền thuyết bánh bánh bao, mọi người đều nói, năm đó Gia Cát Lượng lần vây bắt Mạnh Hoạch, chém giết Man binh quá nhiều, lúc này mới làm bánh bao để tế trời.
Tuy nhiên truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, không thể đếm xuể được, chủ yếu là do hài âm mà có. Tạm thời không nói Gia Cát Lượng khi ở Nam Dương chỉ ăn bột mỳ, nói Tứ Xuyên thời kỳ Tam Quốc muốn tìm bột mỳ cũng khó. Hơn nữa Gia Cát Lượng còn chưa bảy lần bắt Mạnh Hoạch.
Trên thực tế, mọi phát minh đến từ dân gian đều do việc đúc rút kinh nghiệm từ bao đời, trong đó có rất nhiều thay đổi tất nhiên và ngẫu nhiên. Như trong truyền thuyết, Hoàng Đế còn vĩ đại hơn cả Edison, hơn nửa phát minh trong thời Hoa Hạ là do ngài tìm ra. Về cách nói này, hắn có chút nghi ngờ.
Vừa nghĩ tới bánh bao, Đơn Phi không khỏi nghĩ đến Gia Cát Lượng, thầm nghĩ y giờ này đang ẩn cư chăng, thế còn Lưu Bị đâu rồi?
Đơn Phi nghĩ đến đây thì có chút xuất thần, nhìn thấy mọi người còn đang đợi câu trả lời của mình, hắn cầm lấy cái nhánh cây trên mặt đất viết chữ "màn" nói: - Chữ "màn" này có nghĩ là thứ thức ăn phải trải qua khoảng bốn canh giờ lên men, chữ "đầu" có nghĩa là loại bột mì giống cái đầu.
Mọi người thấy đều là cùng kêu lên khen: - Thật uyên thâm!
Đơn Phi thấy ớn lạnh. Sau khi giải quyết xong vấn đề mấu chốt mật ong, Ô đại nương, Liên Hoa đều thấy việc làm ăn rất có triển vọng, ngay lập tức bắt tay vào hấp bánh bao.
Thấy Ô đại nương gặp việc tốt này, bệnh thuyên giảm đi tám phần, Đơn Phi thầm nghĩ chính sự quan trọng hơn. Bản thân hắn là một nhà khảo cổ học. Hắn hói với Ô đại nương: - Đại nương, ta tìm Ô Thanh đi ra ngoài làm chút việc.
- Được, các ngươi cứ đi đi, Ô Thanh và Đơn công tử đi với nhau, đại nương yên tâm rồi. Ô Đại Nương vội trả lời, lau mồ hôi trán.
- Đơn đại ca, tối nay huynh có về không? Liên Hoa lập tức dừng tay, hơi bất an hỏi.
- Đương nhiên. Đơn Phi nghĩ thầm rằng hôm nay chỉ có thể đi thăm dò thôi, nếu có đào mộ thì cũng phải có xẻng Lạc Dương trong tay mới được.
Liên Hoa giơ ngón út ra nói: - Móc tay, không được quỵt nợ. Thấy Đơn Phi không có giơ tay, Liên Hoa bĩu môi nói: - Muội vẫn chưa học làm bánh xong, tối nay huynh phải dạy muội đó.
Đơn Phi chỉ cười cười, vỗ vỗ cái ót của nàng, cuối cùng mới đi cung Ô Thanh ra ngoài, Ô Thanh thuận tay mang theo búa và bó củi, rõ ràng là chuẩn bị tiện đường muốn chặt chút củi đốt mang về.
Cho dù không bán, nhưng hấp bánh bao thì cũng cần củi đấy.
Theo cửa Thành Nam xuất phát, đi vài dặm rồi, Ô Thanh chỉ một ngón tay nói: - Đơn đại ca, phía trước chính là núi Ngưu Đầu.
Đơn Phi ngẩng đầu trông lên, nhìn thấy phía trước có dãy núi liên miên, có hai ngọn núi hơi cao, thoạt nhìn qua, quả thật có điểm giống hai cái sừng bò.
Ô Thanh thấy Đơn Phi xuất thần, liền hỏi: - Đơn đại ca, làm sao vậy? Núi này có cái gì hay ho hay sao?
Đơn Phi chỉ cười trừ, thầm nghĩ núi không có gì hay ho nhưng mà nhất định phải xem, bằng không sao có thể biết mộ thất sẽ chôn ở nơi nào?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất