Thâu Hương

Chương 21: Xem phong thủy thấu nhân tâm .

Chương 21: Xem phong thủy thấu nhân tâm .


Đơn Phi có thói quen hay quan sát địa hình, đương nhiên, đây là thói quen nghề nghiệp đồng thời cũng có liên quan đến xem phong thủy mồ mả.
"Táng Kinh" có nói khí thừa phong tắc tán, giới thủy nhi chỉ, cổ nhân tụ chi sử bất tán, hành chi sử hữu chỉ, cố vị chi phong thủy. Đây là định nghĩa về phong thủy sớm nhất ở Trung Quốc.
Mà theo Đơn Phi hiểu thì có nghĩa là: khí là một loại năng lượng, có thể bị gió làm thay đổi, gặp được chất dẫn như nước có thể tích lũy lại, người cổ đại khi chọn địa điểm xây cất lăng mộ, sẽ chọn nơicó khí vận động và không bao giờ tiêu tan này để hạ táng, để tích lũy một loại năng lượng vô hình mà thần bí, nhằm mục đích làm thay đổi vận mệnh của bản thân hay của vận mệnh của hậu thế sau này.
Thay đổi vận mệnh của bản thân đương nhiên là muốn được trường sinh bất tử hay về sau có thể sống lại.
Ý nghĩ này nghe thì có vẻ buồn cười, tuy nhiên từ xưa đến nay nó chưa bao giờ biến mất, xưa thì có vua Tần Thủy Hoàng, các Pha-ra-ông ở Ai Cập. gần đây thì người ta còn ướp xác để chờ đợi có thể hồi sinh ở tương lai.
Thật ra phong thủy là một loại thuyết pháp huyền diệu, có điều tuyĐơn Phi là người thích nghiên cứu đồ cổ, nhưng tính tình thì không cổ hủ tý nào, mà ngược lại, năng lực có thể tiếp nhận những sự vật mới mẻ này của hắn mạnh hơn người thường rất nhiều.
Hắn thật rất hứng thú với phong thủy, tuy chưa rõ cơ chế hoạt động, nhưng hắn vẫn cho rằng trong đó nhất định vẫn có đạo lý của nó.
Từ trước đến nay cho dù hắn không hiểu, nhưng hắn cũng không phải loại người dã man thiêu chết Cô – péc - níc.
Ô Thanh thấy Đơn Phi cứ chăm chú nhìn núi Ngưu Đầu, mà không hiểu là có cái gì thú vị, rốt cục không kìm nổi hỏi: - Đơn đại ca, huynh đang nhìn cái gì vậy?
- Không có gì, đi thôi. Đơn Phi nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, rồi tiếp tục đi theo Ô Thanh về phía trước, chừng được nửa canh giờ, gần tới buổi trưa, mới tới chân núi.
Ô Thanh vừa đi vừa nói: - Đơn đại ca, trước đây ta đều ra ngoài lúc trời chưa sáng, đốn củi nửa ngày rồi phơi nắng, xong thì vác một phần đi bán ở trong thành, hôm nay thì bị trễ một chút, huynh xem, bình thường ta đốn củi ở chỗ kia.
Nhìn về phía sườn núi nơi có hướng ánh sáng mặt trời, quả nhiên có không ít bó củi đang bị vứt tán loạn.
Đơn Phi khẽ chột dạ, nghe thấy tiếng nước truyền đến, liền nói: - Gần đây có chỗ uống nước?
Không ngờ Ô Thanh lại nói: - Đơn đại ca, sao huynh biết? Đi vòng qua sườn núi bên kia có một khe núi, lúc ta khát, ta thường đi uống nước ở dòng suối bên đó.
“Sơn lai thủy hồi, quý thọ nhi tài!”
Trong đầu Đơn Phi bỗng hiện lên tám chữ trong sách Táng Kinh, trong lòng liền kết luận, lạnh nhạt nói: - Có phải ngươi đã tìm thấy tiền sạn ở đó không?
- A? Ta chưa nói cho Đơn đại ca, sao huynh lại biết? Ô Thanh kinh ngạc nói.
Đơn Phi mỉm cười không nói. - Việc bó củi đợi lát nữa nói sau, bây giờ đi đến dòng suối kia trước đi.
- Dĩ nhiên rồi. Ô Thanh sảng khoái nói: – Hết thảy đều nghe theo Đơn đại ca đấy.
Đơn Phi không những từng giúp y lúc khó khăn, lại còn chỉ cho mẫu thân y cách làm bánh bánh bao, Ô Thanh không biết làm ăn, chỉ biết vật kia ăn rất ngon, chắc chắn là bán rất chạy, vì thế mà y đối với Đơn Phi rất nhiệt tình, y sớm đã ghi nhớ trong lòng, một lòng nghĩ xem làm sao báo đáp, cho nên hôm nay Đơn Phi nói gì y đều nghe theo.
Hai người đi tới bên dòng suối, Đơn Phi bước đến gần để rửa mặt, đồng thời quan sát chất nước của dòng suối.
Thời cổ đại thật tốt, tất cả đều tự nhiên, nước trong vắt không hề bị ô nhiễm, thứ nước như vậy, người có tâm tự nhiên sẽ không bỏ qua, Đơn Phi nhìn dòng suối rồi nhìn lên trên, thấy núi non chập chùng, giữa sườn núi có vẻ bằng phẳng, liềnnhướng mày.
Ô Thanh không quan tâm đến việc rửa mặt, đi đến một chỗ nước ngoặt liền kêu lên: - Đơn đại ca, ta đã phát hiện tiền sạn ở đây này.
Đơn Phi ngược lại không vội, chậm rãi đi tới, nhìn thấy bên cạnh suối có một cái hũ bị vỡ, Đơn Phi liền nhặt lên một vài mảnh vỡ, xem hoa văn nhận ra nó là đồ gốm thời Tây Hán, thầm nghĩ, tiền sạn tồn tại ở thời Vương Mãng, đồ đựng tiền sạn là đồ gốm thời Tây Hán, vậy thì mộ này có thể là giữa thời Lưỡng Hán hoặc là sau đó.
Tiền sạn và đồ gốm xuất hiện ở cùng một chỗ, nói không chừng là tiền sạn đựng trong đồ gốm rồi trôi xuôi theo dòng suối, đến chỗ nước ngoặt thì bị đánh vỡ. Nếu là như vậy, tiền sạn hẳn là trôi từ thượng lưu xuống.
Đơn Phi đang trầm ngâm, Ô Thanh uể oải nỏi:
- Đơn đại ca, một đồng tiền sạn cũng không thấy. Trong lúc Đơn Phi trầm ngâm, thì y đã sớm cởi giày nhảy xuống nước tìm kiếm, mà chẳng thu được gì.
Đơn Phi thấy thế có hơi buồn cười, thấy tiểu tử này thật là phúc hậu. - Đi, chúng ta lên thượng du xem sao.
Trong truyền thuyết “Táng Kinh” do Quách Phác thời Tấnsáng tác, tuy nhiên các nhà khảo cổ sau này ít nhiều cũng có nghi vấn về điều này. Tư tưởng quan trọng nhất trong “Táng Kinh” là cách chọn địa điểm đặt mộ, đời sau có rất nhiều người cũng chọn nơi chôn cất dựa theo những tư tưởng này, hay còn gọi là phong thủy hạ huyệt, nhưng buồn cười ở chỗ, bất kể mấy tên trộm mộ hay mấy nhà khảo cổ, đào mộ ngoài việc dựa trên kinh nghiệm, nhiều lúc còn dựa trên chỉ điểm của “Táng Kinh”, hình thành cái gọi là các phái trộm mộ.
Nếu năm đó những người tìm nơi đặt mộ dựa theo phong thủy hạ huyệt của “Táng Kinh” kia mà biết sau này phần mộ của mình bị đào cũng bởi vì chọn được phong thủy tốt, thì không biết là họ sẽ nghĩ như thế nào?
Đương nhiên, bây giờ là thời Tam Quốc, “Táng Kinh” còn chưa xuất hiện, nhưng cổ nhân coi trọng việc mồ mả, nên đã sớm hình thành những đặc điểm mộ táng đặc sắc rồi.
Tựa như tiểu tử Ô Thanh này không hiểu phong thủy, thế nhưng lại biết cách chọn bìa rừng hướng về mặt trời bên cạnh khe suối để lao động vậy, các triều đại trước triều Tấn, mộ táng khá là đặc sắc mới mẻ.
“Tần tuyển lĩnh, Hán mộ yêu, Xuân Thu Chiến Quốc táng sơn đỉnh, Tùy Đường Tống mộ pha hạ đỉnh.”
Những lời này có nghĩa là nói thời Tần có rất nhiều mộ được xây dựng trên núi, mà thời Đông Hán thì mộ lại được táng ở trên sườn núi nhiều hơn.Đương nhiên, chắc cũng có một số ít không theo quy luật ấy, họ là dân nghèo căn bản không có tiền chôn cất, hay là như Tần Thủy Hoàng, không thích làm theo khuôn mẫu như người thường.
Đơn Phi từ lúc phát hiện đồng tiền sạn kia thì luôn phân tích nguồn gốc lai lịch của nó, dựa theo lệ thường âm thầm đoán được phương hướng địa điểm của mộ. Tuy Ô Thanh thì ủ rũ, nhưng Đơn Phi nhìn thấy địa hình của sườn núi, sớm đã khẳng định phán đoán của mình đúng đến tám phần.
Có một ngôi mộ cổ Đông Hán ngay trên sườn núi ở thượng du dòng suối!
Đơn Phi đã sớm có kết luận, nhưng không nói gì mà lại tiếp tục cùng Ô Thang chậm rãi đi đến phía sườn núi.
Ô Thanh mặc dù không hiểu rõ, nhưng y luôn làm theo mọi điều Đơn Phi nói, nên liền đi theo Đơn Phi.
Lúc đến gần sườn núi, Đơn Phi đột nhiên nói: - Ô Thanh, ta có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không?
Ô Thanh hơi kinh ngạc, nói: - Đơn đại ca, huynh với ta sao còn nói lời khách sáo như vậy, huynh không xem ta là huynh đệ sao?
- Ta chính là xem ngươi là huynh đệ nên mới hỏi ngươi. Đơn Phi cười nói.
- Vậy Đơn đại ca cứ nói. Ô Thanh vui vẻ nói.
- Nếu đột nhiên chúng ta phát hiện mấy chục văn tiền ở đây, ngươi thấy nên chia như thế nào? Đang lúc nói chuyện, Đơn Phi đã ngồi lên một tảng đá.
- Đương nhiên là tất cả là của ta. Ô Thanh không chút do dựnói, nhưng thấy bộ mặt lạnh tanh của Đơn Phi, Ô Thanh liền cười nói: - Ta biết Đơn đại ca chắc chắn sẽ không so đo chút tiền nhỏ này.
Đơn Phi nhìn Ô Thanh một hồi lâu, thầm nghĩ tiểu tử này thật không khách khí, ta cũng không giàu có giống như ngươi thấy nha, sau một lúc lâu, Đơn Phi lại nói:
- Nếu phát hiện ra mấy chục quan tiền thì sao?
Ô Thanh hơi do dự, cười khổ nói: - Đơn đại ca, huynh lại đùa rồi, làm sao có thể có loại chuyện tốt như vậy được?
- Ta muốn nghe câu trả lời của ngươi. Đơn Phi thản nhiên nói.
- Đơn đại ca, vậy thì huynh có thể cho ta mượn mấy quan tiền để ta làm ăn không? Ô Thanh cẩn thận dè dặt nói: - Huynh cũng biết, mẫu thân ta bán bánh bao, nói không chừng sẽ mở rộng quy mô, nên có thể cần một ít tiền vốn. Đơn đại ca, huynh yên tâm, ta và mẫu thân sẽ nhanh chóng làm ra tiền, nhất định sẽ trả lại cho huynh.
Đơn Phi nhìn y một hồi lâu, rồi nói: - Vậy nếu có mấy chục vàng thì sao?
Ô Thanh càng không hiểu Đơn Phi đang có ý gì, không hiểu tại sao hắn lại hỏi về vấn đề này, y gãi gãi đầu nói: - Ta từ trước tới giờ chưa từng tiêu vàng, Đơn đại ca nếu huynh thấy nó có ích thì huynh cứ cầm hết đi.
- Vậy thì không cần, nhưng thứ ngươi nên có thì ngươi phải có. Đơn Phi chân thành nói.
Ô Thanh không nhịn nổi cười, nói:
- Đơn đại ca, huynh nghiêm túc như thế để làm gì, chúng ra làm sao có thể ... Chưa nói hết lời, y bỗng mở to hai mắt, bởi vì dưới ánh nắng của mặt trời, một khối vàng sáng lấp lánh đột nhiên nằm trên tay của Đơn Phi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất