Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 86: Thế giới dưới đáy biển 16

Chương 86: Thế giới dưới đáy biển 16


“Trò chuyện tám gẫu chút thôi.” Thẩm Tiêu đứng lên, không thèm nhìn một vòng ánh mắt xung quanh: “Tôi nhớ tới hành lý còn chưa sắp xếp xong, trước quay về phòng đã.”
Lời này của cô đương nhiên là lấy cớ, chủ yếu là không muốn quấy rầy bà cụ hưởng thụ niềm vui gia đình.
Nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, cô trở về phòng không bao lâu, bà cụ lập tức tỏ vẻ mình mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, bảo một đám chắt về nhà.
Thẩm Tiêu nghe thấy bên ngoài không có tiếng động, không nhịn được mà mở cửa ra, chỉ thấy ở giữa bên ngoài sô pha, một mình bà cụ có chút cô đơn ngồi ở kia.
“Bọn họ trở về nhanh vậy?” Thẩm Tiêu đi tới đánh vỡ sự vắng vẻ ấy.
“Ừ.” Bà cụ dường như lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ: “Tôi bảo bọn chúng đi.”
“Vì sao, dù sao cũng không thể là ngại ồn nhỉ.”
“Lý do này không được à?”
Thẩm Tiêu giang tay, biết có lẽ mỗi nhà đều có chuyện riêng, có lẽ lúc trước bà cụ lựa chọn sống một mình cũng là có nguyên nhân. Nhưng đây là chuyện nhà người ta, cô vẫn đừng miệt mài theo đuổi thì tốt hơn.
“Buổi tối muốn ăn lẩu không?” Cô hỏi: “Cuối năm, mặc dù nơi này không có cảm giác rét lạnh, nhưng có thể ăn lẩu, thú vị đó.”
Bà cụ nở nụ cười: “Cũng được, nhưng nhà của tôi không có thức ăn.”
“Có chợ không? Chúng ta có thể đi mua.”
Hiểu được Thẩm Tiêu là đổi cách để mình đi giải sầu, bà cụ đứng lên: “Chợ thì không có, nhưng có siêu thị. Đi thôi, tôi dẫn cô đi mua sắm, thuận tiện dẫn cô mua một bộ lễ phục.”
“Mua lễ phục làm gì?”
“Mấy năm trước đều sẽ tổ chức họp hằng năm, đến lúc đó sẽ có không ít người có uy tín danh dự tham gia, tôi dẫn cô qua đó trải nghiệm một chút, dù sao cô cũng không thể mặc như thế qua đó, vậy rất mất mặt tôi.”
Thẩm Tiêu không biết tính chất của cuộc họp hằng năm này là gì, nhưng bà cụ muốn dẫn cô qua đó, chắc chắn có sắp xếp của bà ta: “Được được được, nhưng phải nói rõ trước, tôi không có tiền.”
“Vậy tôi sẽ mua cái rẻ nhất, sau này cô trả mỗi kỳ cho tôi.”
Thẩm Tiêu: “…”
Hai người một già một trẻ, trước tiên đi dạo siêu thị, lại đi chỗ may riêng, trên đường không ít lần gặp được người nhận ra bà cụ, vì thế rất nhanh chuyện hai người đi dạo phố lập tức rơi vào trong lỗ tai của người nhà họ Vương.
Cái nhìn của con cháu bên trên thế nào không biết, nhưng cháu chắt xấp xỉ tuổi Thẩm Tiêu đều không quá vui vẻ.
“Chúng ta đi gặp bà nội, mông cũng chưa ngồi nóng đã bị đuổi ra ngoài. Một người không chung huyết thống như người ta, ngược lại mỗi ngày ăn ở cùng nhau. Không biết, còn tưởng rằng người ta là chắt gái ruột của bà, mà chúng ta là người ngoài đó.” Vương Y ôm cánh tay cười lạnh nói, nghĩ thế nào cũng không thoải mái.
Chị họ bên cạnh cô ta đang luyện cắm hoa: “Đừng nói lung tung, đó là khách.”
“Chị bớt bớt đi.” Vương Y cười lạnh trợn ngược mắt xem thường: “Chị cũng chỉ ngoài miệng nói cho êm tai thôi, ngày đó rời khỏi nhà bà nội, vẻ mặt của chị cũng chẳng đẹp chỗ nào đâu. Thật ra suy nghĩ của chị và tôi giống nhau đúng không, cô gái đó cô ta dựa vào cái gì?”
Vương Hàm không để ý tới cô ta, vẫn cắm hoa của mình.
Vương Y cũng không cam tâm, cô ta bước tới bước lui, vỗ tay một cái nói: “Nếu không thì chúng ta mời cô ta ra đây, đến lúc đó nhìn thử xem người này đến tột cùng dùng thủ đoạn gì tiếp cận bà nội.”
“Muốn đi tự em đi đi, chị không lẫn vào đâu.”
“Xì, tôi cũng không trông cậy vào chị.” Vương Y cười lạnh.
Nhưng mà, kế tiếp cô ta liên tục tới cửa ba ngày, lấy đủ loại cớ mời Thẩm Tiêu đi ra ngoài chơi, nhưng Thẩm Tiêu từ đầu tới không chút dao động vẫn ở lì trong nhà.
Vương đại tiểu thư cũng cần mặt mũi, sau khi bị từ chối vài lần, chỉ coi như Thẩm Tiêu tới từ địa phương nhỏ, nhát gan, không có kiến thức gì, sợ mất mặt, không dám gặp người, cđành tạm thời buông tha.
Nhưng một tuần sau trên cuộc họp hằng năm, cô ta lại thấy bà nội nhà mình, cùng với Thẩm Tiêu ăn mặc lộng lẫy đi theo phía sau bà ta.
“Không thể nào…” Vương Y chỉ cảm thấy có gì đó nghẹn ở trong cuống họng cô ta, trên không ra trên dưới không ra dưới, khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Em họ thất lễ như vậy, Vương Hàm bên cạnh đương nhiên cũng theo đó chú ý tới sự tồn tại của Thẩm Tiêu. Ánh mắt cô ta cứng lại, tầm mắt lướt qua tay Thẩm Tiêu kéo tay bà nội, tay cầm ly sâm panh cũng dần dần nắm chặt.
Bạn bè cùng lứa tuổi có quan hệ tốt với chị em nhà họ cũng chú ý tới cảnh này, đều sáp lại đây nói: “Tôi nhớ rõ bà nội các cô đã rất lâu không lộ mặt ở trên cuộc họp hằng năm, bây giờ xuất hiện, chẳng lẽ lời đồn là thật?”
“Lời đồn gì?” Giọng của Vương Y lạnh lùng nói.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất