Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 34 Thần Khúc

Chương 34: Thần Khúc

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Tần Đào vừa thức dậy, đứng ở cầu thang hỏi. Ngô Đại Hải lập tức tắt điện thoại,

ho khan một tiếng, nói:

- Gần đây có một vụ lừa đảo trên sòng bạc trực tuyến, tôi đang nghiên cứu thử.

Vẻ mặt của Ngô Đại Hải rất nghiêm túc.

- Xuyên, trở về rồi à?

Ngô Đại Hải đang vắt hết óc suy nghĩ để phổ cập cho Tần Đào về mối nguy hại của mạng lưới gian lận cờ bạc nhưng vừa lúc Lương Xuyên trở về, giải vây cho hắn.

- Đi lấy một lô hàng.

Lương Xuyên đang mang một bao vải to trên tay, bên trong là một lô áo liệm mới lấy về, các mẫu dều do chính Lương Xuyên tự thiết kế rồi giao cho các bà lão sống ở vùng ngoại thành chế tạo ra.

- Làm ăn có vẻ rất khá khẩm nhỉ.

Ngô Đại Hải có chút ghen tỵ nói:

- Ngành này kinh doanh rất tốt phải không?

- Muốn đổi nghề à?

Lương Xuyên hỏi ngược lại.

- Tò mò chút thôi.

Ngô Đại Hải chẹp chẹp miệng, trên thực tế hắn cũng nhìn ra được, cứ cách mấy ngày hắn lại qua đây một lần thì hắn có thể nhìn thấy hàng hóa trong tiệm Lương Xuyên đều thay đổi, những thứ khác thì hắn không rõ lắm, vì những loại hàng hóa như Nguyên bảo và tiền âm phủ cũng không khác biệt lắm, nhưng mà vòng hoa, lẵng hoa và áo liệm của trong cửa hàng của Lương Xuyên thì bán rất nhanh.

Mẹ kiếp, bán quần áo cho người chết mà còn đắt hơn bán quần áo cho người sống?

- Cũng được, đủ sống qua ngày.

Lương Xuyên cũng không tính toán thu nhập mỗi tháng mình được bao nhiêu nhưng vẫn thừa sức thỏa mãn cuộc sống của mình.

- Lương cố vấn, tôi không biết vì sao, sau khi ngủ trưa ở đây thì cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Tần Đào có chút ngượng ngùng cười cười, khí sắc đã dần được khôi phục.

- Tối nay có trở về khu nhà tập thể kia nghỉ ngơi không?

Lương Xuyên hỏi. Tần Đào sửng sốt một chút, cắn môi, nói:

- Đổi chỗ khác đi.

Ngô Đại Hải cũng không nói gì, về phương diện này, hắn cũng không bắt buộc.

Bữa tối mọi người ăn thức ăn do Ngô Đại Hải mua về, khẩu vị Tần Đào khá tốt, ăn không ít, Ngô Đại Hải và Lương Xuyên uống một chén, đến lúc tôi, Ngô Đại Hải định đưa Tần Đào trở về, xem như phê duyệt cho cô ấy mấy ngày nghỉ để cô ấy nghỉ ngơi vài bữa.

Số lượng nữ cảnh sát làm trong đội cảnh sát hình sự không nhiều lắm, cũng nên cho mấy cô ấy hưởng thụ một số ưu đãi.

Lúc ra về, Ngô Đại Hải thuận tiện cầm vài chồng tiền âm phủ của Lương Xuyên, tất nhiên hắn không đưa tiền rồi.

Lúc Lương Xuyên chuẩn bị đóng cửa, Chu Sa mang theo một bình nước sôi và hai chén trà đi vào.

- Anh Xuyên, đã đáp ứng tối nay uống trà cùng với em gái, quên rồi sao?

- Ừ.

Lương Xuyên nói rất chân thành

Chu Sa lắc đầu, thở dài, Lương Xuyên có phải cố ý hay không, có điều cô vẫn đi đến bên quầy, pha hai chén trà, không quá cầu kỳ, cũng không phải là loại trà quý báu gì, càng không có động tác lòe loẹt, nhìn có vẻ rất giản dị.

Trà thì uống vẫn được pha bằng lá trà thôi, chỉ cần vị đủ ngon, hương đủ thơm, người bình thường uống trà, đâu nhiều công phu quanh co như vậy.

Lương Xuyên cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, vừa vặn loại bỏ mùi rượu còn sót trong miệng mình.

- Anh uống rượu à?

Chu Sa hỏi.

- Ừm.

Lương Xuyên gật đầu.

- Anh Xuyên, có vẻ anh không thích tôi nhỉ?

Chu Sa cố ý đi tới trước mặt Lương Xuyên:

- Sau khi anh biết tổ tiên của tôi là pháp sư thì cố ý muốn giữ khoảng cách với tôi?

- Chuyện cực đoan hơn tôi cũng đã gặp qua rồi.

Lương Xuyên giải thích.

Vậy là do tôi không đủ xinh đẹp?

Chu Sa đi đến trước gương trong cửa hàng soi một chút, bình thường chiếc gương này là để các ông lão bà lão soi lúc mua áo liệm.

- Cũng được, rất xinh đẹp.

Lương Xuyên trả lời.

Chu Sa giận quá mà cười, rốt cuộc cô đã hiểu, Lương Xuyên cũng không có tâm tư hoa tiền nguyệt hạ* với mình, điều này làm cho cô cảm thấy có chút vô vị nhưng cũng cảm thấy thỏai mái.

*trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.

- Công việc kinh doanh ở đây không tốt lắm, làm cả ngày cũng không đủ tiền mua trà cho tôi.

Chu Sa chỉ chỉ chén trà trong tay.

- Mới ngày đầu khai trương mà, về sau khách hàng quen sẽ nhiều hơn.

Lương Xuyên chỉ có thể ở mặc niệm trong lòng cho những vị khách hàng quen kia, đương nhiên rồi, điều này giống như những người hút thuốc lá đều thấy logan “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe" in trên hộp thuốc lá nhưng mọi người mua thì vẫn mua.

- Anh Xuyên, lúc trước anh làm gì?

Chu Sa ngồi lại xuống ghế, ra một nắm đậu phộng từ trong túi lấy đặt trên quầy.

Hành động của cô rất giống những người phụ nữ lớn tuổi ở nông thôn cả ngày không có chuyện làm nên chỉ biết tán gẫu nói xấu người khác, động tác thành thạo lại tự nhiên, nhìn như những người quê mùa nhưng lại làm cho người tôi có một cảm giác rất thân thiết.

- Nghiên cứu tâm lý học.

Lương Xuyên trả lời.

- Tâm lý học?

Chu Sa nhún vai:

- Nghe có vẻ rất cao sang, vậy anh nên mở một phòng tư vấn mới đúng, tại sao lại mở cái này? Nói thật, ban đầu lúc tôi chọn cửa hàng, nhìn thấy bên cạnh là một cửa vàng mã tôi cảm thấy rất thân thiết, khi còn bé, nhà tôi cũng mở một tiệm như thế này.

Người cản thi và cửa hàng vàng mã, có quan liên hệ chặt chẽ với nhau, dù sao mọi người đều kiếm cơm từ người chết.

- Nghiên cứu nhiều rồi nên tâm lý của bản thân cũng xuất hiện vấn đề, không giúp được cho người khác nữa, cần chăm sóc mình đã.

Lương Xuyên trả lời.

- Câu trả lời này ngược lại rất thú vị.

Chu Sa quay đầu lại, nhìn dưới quầy có cuốn sách Lương Xuyên đặt ở đó, nhìn lướt qua, nói:

- Từ chỗ này tôi đi vào thành phố đau khổ,

Từ chỗ này tôi đi vào vực thẳm địa ngục,

Từ chỗ này tôi đi vào linh hồn người chết,

Tôi sáng lập tinh thần chính nghĩa.

Lương Xuyên hơi ngạc nhiên, vì đây là chữ được khắc trên cánh cửa địa ngục được miêu tả trong «Thần khúc» của Dante, Chu Sa chỉ nhìn lướt qua sách của mình thế mà có thể đọc thuộc đoạn này.

- Anh cũng thích xem loại này à?

Chu Sa chỉ chỉ quyển sách « Thần khúc » được viết bằng tiếng Ý.

- Lúc rãnh rỗi tôi đọc một chút.

- Chỉ là vọng tưởng của nhà thơ mà thôi, trước kia tôi cũng thường suy nghĩ, địa ngục rốt cuộc là một thế giới như thế nào, bởi vì khi tôi còn bé trong nhà có rất nhiều quan tài, người chết cũng rất nhiều, nhìn thấy nhiều rồi nên cũng suy nghĩ nhiều.

- Tôi và cô, không khác nhau lắm đâu.

Lúc này, điện thoại của Lương Xuyên vang lên, Ngô Đại Hải gọi tới.

Lương Xuyên nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Ngô Đại Hải:

- Xuyên, tôi đã nhìn thấy hắn, Chu Phi, tôi đã nhìn thấy hắn ta!

Ánh mắt của Lương Xuyên ngưng lại, hỏi:

- Anh đi tới tòa nhà tập thể?

- Tôi đã nhìn thấy hắn, thật sự nhìn thấy hắn, Tiểu Đào không có nhìn lầm đâu, hắn vẫn còn ở nơi này, hắn thật sự còn ở nơi này...

Ngô Đại Hải tắt điện thoại, Lương Xuyên thử gọi lại, phát hiện đầu dây bên kia đã tắt máy.

- Sao thế, có chuyện gì à?

Chu Sa thổi chén trà hỏi.

- Có chút chuyện.

Lương Xuyên nhẹ gật đầu, hắn không ngờ tới Ngô Đại Hải một kẻ rất nhát gan lại có thể dám một mình trở về tòa nhà tập thể kia, hắn từng nhìn qua ký ức của Tần Đào chứng thực được Tần Đào không hề hoa mắt mhưng Lương Xuyên không có tâm tư đi truy vấn ngọn nguồn.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất