Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 35 Cậu Là Thứ Gì?

Chương 35: Cậu Là Thứ Gì?

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Chu Sa đi lấy xe của mình, đó là một chiếc Audi, có thể thấy được cô gái này có bao nhiêu tiền thì sẽ tiêu bấy nhiêu, có điều cũng đúng thôi, người có tay nghề quả thật có sức lực của người có tay nghề.

Lương Xuyên lên xe, Chu Sa hỏi:

- Đi đâu?

- Cục cảnh sát khu vực.

- Được.

Chu Sa khởi động xe, rồirẽ vào đường lớn, thông qua gương chiếu hậu Chu Sa nhìn Lương Xuyên đang ngồi phía sau, hỏi:

- Cái anh chàng ban ngày mà anh giới thiệu cũng không có vấn đề gì lớn, bị ma ám mà thôi, có điều cũng rất thú vị, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người bị ma tượng sáp ám.

- Cô sẽ có cách giải quyết tốt nhất.

- Ừm.

Chu Sa ngáp:

- Anh và người trong cục cảnh sát rất quen thuộc à? Buổi chiều tôi nhìn thấy trước cửa nhà anh có một chiếc xe cảnh sát đậu ở đó.

- Tôi làm cố vấn cho cục cảnh sát.

- A, tuyệt.

Chu Sa mím môi.

Rất nhanh, xe đã đến cục cảnh sát rồi rẽ qua phía sau tòa nhà tập thể cũ kia.

Trong tòa nhà tập thể cũ kỳ thật cũng không ít người, có thể nhìn thấy mọi người ra vào.

Lương Xuyên nhớ Tần Đào có lẽ ở trên lầu ba, như vậy có nghĩa là Ngô Đại Hải có lẽ cũng ở trên lầu ba.

Tuy nhiên, khi Lương Xuyên đi vào nhà vệ sinh ở lầu ba, phát hiện bên trong không có một ai.

- Đây là nhà vệ sinh nữ.

Chu Sa chỉ chỉ bảng hiệu ở cửa, Lương Xuyên không để ý đến mà nhìn vào trong chỗ lõm của cầu ngồi xem xét một lượt, xác nhận là Ngô đại béo không bị mắc kẹt bên trong, lúc này mới đi ra ngoài.

- Tôi nói này anh Xuyên, em gái đây có chút không hiểu, đêm hôm khuya khoắt, anh chỉ vì cố ý tới đây vào nhà vệ sinh nữ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ?

Tay Chu Sa chống trên lan can bên cạnh cười như không cười. Lương Xuyên đi lên lầu trên, tầng trên và tầng dưới của nhà vệ sinh nữ công cộng là nhà vệ sinh nam công cộng, lúc đi vào nhà vệ sinh nam ở phía trên, Lương Xuyên nhìn thấy một bóng người đang nằm bên cạnh rãnh nước tiểu.

Thân thể cao lớn kia vừa nhìn là đã biết là Ngô Đại Hải. Điện thoại của Ngô Đại Hải rơi xuống rãnh nước tiểu, còn hắn thì đang nằm ở bên cạnh ngủ say như chết, bên cạnh còn bày hai chai bia, ngoài ra còn có một chồng tiền âm phủ còn chưa đốt xong.

Chu Sa cũng đi tới, cô định đi vào trong nhà vệ sinh nam, Lương Xuyên lên tiếng:

- Đây là nhà vệ sinh nam.

- Ừm?

Chu Sa mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái không câu nệ tiểu tiết:

- Bạn của anh cũng lợi hại ghê, đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà vệ sinh uống rượu còn uống đến say mềm nữa.

Chu Sa đi tới, đưa tay muốn giúp Lương Xuyên kéo Ngô Đại Hải qua chỗ sạch sẽ.

- Hắn không phải uống say.

Lương Xuyên lắc đầu:

- Tửu lượng của hắn rất tốt, hơn nữa hắn cũng không thích uống rượu, lúc nãy trong tiệm của tôi hắn chỉ uống vài ly, hai chai bia này, cũng không phải để hắn uốn mà là đem tới dùng để cúng tế.

- Vậy tại sao hắn lại nằm ở đây?

Chu Sa có chút hiếu kỳ hỏi.

- Bị sốc thuốc.

Lúc này, Lương Xuyên phủi tay:

- Hắn phát hiện mục tiêu nhưng mục tiêu lại không phải là người bạn cũ mà anh ta từng biết. Đúng rồi, anh nín thở hả?

Lương Xuyên hỏi Chu Sa. Chu Sa biến sắc, tay chỉ Lương Xuyên nói:

- Anh trước đó sao không nhắc nhở tôi!

- Tôi nhắc nhở cô rồi.

Lương Xuyên nhắc lại.

- Anh... ...

Chu Sa cảm thấy hơi choáng váng, ý thức bắt đầu mơ hồ:

- Anh không có nhắc tôi, đáng chết... ...

- Tôi nói rồi, nơi này là nhà vệ sinh nam, cô không nên đi vào.

- ... ...

Chu Sa muốn mắng nhưng dưới chân nghiêng đi, ngã xuống. Lương Xuyên tiến lên, đưa tay đỡ Chu Sa, Ngô Đại Hải đã không có gì nguy hiểm, tiếp tục nằm dưới rãnh nước tiểu đó cũng không sao nhưng nếu một cô gái mà bị té xuống rãnh nước tiểu trong nhà vệ sinh nam, có thể sẽ lưu lại bóng ma tâm lý cả đời.

Đúng lúc này, một bóng người chậm rãi từ trong chỗ lõm của cầu ngồi nhà vệ sinh nam bò ra ngoài, đây là cơ thể của một người trưởng thành,

Nhưng có thể trốn trong rãnh nước tiểu chật hẹp, không hề có chút dấu vết,

Động tác của hắn yên lặng không một tiếng động, lúc Chu Sa hôn mê hắn đã ra ngoài, lúc Lương Xuyên đỡ Chu Sa, bóng đen đó yên lặng tới, đến phía sau Lương Xuyên…

Đồng thời…

Dùng một âm thanh trầm thấp và khàn khàn chậm rãi mở miệng:

- Tôi nghe thấy tiếng anh hít thở, anh không nín thở.

- Tôi đã từng dùng rất nhiều thuốc, dùng hết tấc cả biện pháp để mình có thể ngủ được nhưng mãi đến sau này, tôi phát hiện một sự thật... ...

Lương Xuyên rất bình tĩnh đáp trả, sau đó chậm rãi xoay người, dần dần mặt hướng bóng đen phía sau, cùng lúc đó màu máu trong mắt của Lương Xuyên bắt đầu từ từ lan ra:

- Đó chính là, ma quỷ sẽ không buồn ngủ.

Tác giả tái bút: Thần khúc là tác phẩm thơ của nước Ý, là tác phẩm kể về con đường địa ngục.

Tác giả tái bút: Án lần này kể lấy linh cảm từ án nổi danh của Nhật Bản chưa được giải quyết < Phúc đảo rãnh nước tiểu giấu thi thể> có hứng thú có thể lên mạng tìm hiểu.

Vào lúc này, bóng đen bắt đầu lui về phía sau, dù trong tay của hắn đang cầm một con dao găm sắc bén nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trước mắt, hết thảy dũng khí tựa như đã bị rút sạch.

Không có lý do, cũng không thể nào lý giải được, nỗi sợ hãi trỗi dậy từ tận đáy lòng, rõ ràng đến mức chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào.

Chu Sa vẫn còn đang ở trong vòng tay của Lương Xuyên, thậm chí Lương Xuyên còn không thả cô xuống để hai tay mình được thuận tiện, không có vũ khí, cũng không cần vũ khí,

Ma quỷ, đây là phong cách của ma quỷ.

Hắn cứ thế đứng trước mặt bóng đen, tựa như không hề phòng bị, bởi vì hắn nghĩ, sau khi bóng đen thấy được cặp mắt của hắn sẽ không có khả năng công kích được nữa.

Mọi vật đều có suy nghĩ, đều có tâm lý sợ hãi, nó là đặc điểm chung của sinh mệnh chứ không hề liên quan đến mức độ sống.

Có người từng nói, sợ hãi sẽ khiến ngươi cuồng loạn, khiến ngươi hoàn toàn bạo phát nhưng thật ra là do ngươi chưa đủ sợ hãi, khi nỗi sợ hãi trong lòng ngươi bắt đầu dâng trào, gào thét như thủy triều, tới lúc đó, dũng khí và lý trí của ngươi đều trở thành một trò cười đáng thương không phải không có người ngăn cản nhưng vị trước mắt này lại không thuộc về nhóm đó.

Bóng đen bắt đầu lui về phía sau, toàn thân hắn dần dần thoát ra từ trong bóng tối, hắn mặc quần áo màu đen, ở mùa đông có vẻ thanh lương nhưng lại là màu sắc tự vệ phù hợp nhất vào ban đêm.

Nếp nhăn trên khuôn mặt nói lên những thăng trầm tuổi tác của hắn, đặc biệt là chòm râu dê kia càng làm tăng thêm cảm giác thần bí cho ông lão này.

Nhưng vẻ sợ hãi trong mắt lão tôi ngày càng ngưng tụ lại, ngay cả khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.

Dao găm rơi xuống đất va chạm với gạch men, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

- Rốt cuộc cậu là ai? Cậu đến cùng là...thứ gì?

Ông tôi nói ra câu chất vấn của mình, đây có lẽ là chuyện cuối cùng mà ông tôi có thể làm, ông ta giống như một tên thất bại, ngồi bệt dưới đất, cái ông ta hy vọng nhất bây giờ là có thể chết một cách ý nghĩa và có được một lời giải thích,

Còn nữa, ông ta khẳng định ánh mắt kia không phải nhân loại.

Con người sao? Tuyệt đối không có khả năng này!

Lương Xuyên im lặng không nói, chỉ đứng im nhìn ông ta, Ngô Đại Hải thật là may mắn, Chu Sa trong ngực Lương Xuyên cũng rất may mắn, may mắn hôm nay hắn không có việc gì phải làm nên không bị kiệt sức.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất